
ời điểm hai người bị đuổi ra lần
thứ ba, bảo vệ liền không thay đổi sắc mặt cho các cô mỗi người một tấm
biển treo trên cổ, kèm thông báo: người chưa thành niên cấm vào bên
trong.
"Thôi, giả bộ đi." Nam Cung Yến đem bảng hiệu ném vào
thùng rác, "Cũng đã nói với hắn là quên mang chứng minh thư rồi. Trước
kia tớ cũng không phải là chưa vào qua chỗ này, lần đó cùng Địch An ở
trong phòng vệ sinh, siêu cấp kích thích."
An Nhiên loay hoay
bảng hiệu trước ngực, thở dài, "Bao giờ tớ mới có thể trưởng thành, tớ
ghét bị người khác xem như đứa trẻ! . . . . . . Yến tử, cậu xem đó là
ai?"
"Người nào, " Nam Cung Yến híp mắt quan sát mỹ nam mới bước từ chiếc BMW ra, "Dáng dấp khá tốt."
An Nhiên giơ hai tay lên, la lớn: "Tiểu Lục tử!"
Lục Nhược mới vừa nhìn đến hai thiếu nữ "Bất lương" này, vốn là muốn làm bộ như không thấy đi ngang qua, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. Hắn bày
ra tư thái nhẹ nhàng, hướng họ chào hỏi: "Này, các mỹ nữ, làm gì đây?"
An Nhiên chỉ vào Lục Nhược: "Lần trước tớ cùng hắn đi vào quầy rượu, lần này cũng để cho hắn dẫn chúng ta đi vào."
"Tốt tốt." Nam Cung Yến giơ hai tay tán thành. Một bên Lục Nhược đầu đầy vạch đen, các cô có hỏi qua ý kiến của tôi sao?
Lục Nhược mang hai người đi vào, chọn chỗ ngồi, dặn dò họ không được đi
loạn, cố ý cung kính nhìn họ."Ăn thật ngon rồi chơi vui vẻ, sau đó chờ
anh quay lại tìm các em, ngoan."
Hắn bị hai nữ sinh đuổi đi. Lục
Nhược sờ mũi một cái, sau khi bàn xong chuyện, chỉ hy vọng đại ca không
trách mắng hắn dạy hư thiếu nữ vị thành niên là tốt rồi. Nhưng là vừa
nghĩ đến Nam Tịch Tuyệt mập mờ cùng Tiểu An, lại cảm thấy mình chính
trực tới cực điểm.
Bởi vì có người tính tiền, An Nhiên cùng Yến tử hai người vui vẻ gọi cả một bàn rượu đầy , hi hi ha ha chạm cốc.
"Yến tử, trước tiên chúc sinh mừng sinh nhật tuổi mười bảy của cậu thật vui
vẻ. Về sau cậu chính là chủ nhà Nam Cung rồi." An Nhiên đã uống đến hai
gò má đỏ hồng, vẻ say mọc lan tràn, lắc lắc cái ly giơ đến bên miệng Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến vốn cùng cô ngồi đối diện, giờ phút này
cô chống cái bàn đứng lên cùng An Nhiên chen chúc trên một cái sôppha,
ôm cô, phun ra nuốt vào toàn là mùi rượu, "Hư, tớ nói với cậu một bí
mật, cậu ngàn vạn. . . . . . Không được nói cho người khác nha."
An Nhiên mở to đôi mắt mờ mịt, liên tiếp gật đầu.
"Cậu có biết đêm đầu tiên của tớ là lúc nào và cho người nào không?"
An Nhiên đang cầm ly rượu ,dáng vẻ say rượu, ". . . . . . Không biết."
"Hàaa...! Tớ cũng không biết!" Yến tử cười to.
"Gạt người, tiểu ác ma. Tớ không đùa với cậu." An Nhiên đẩy cô ấy ra, úp sấp trên bàn đưa tay đi với rượu.
"Tớ không lừa cậu." Nam Cung Yến ôm lấy cánh tay của cô, "Tớ nhớ hình như
người đó gọi là Nam Cung Quân Như, đúng, chính là cái tên này." Cô vỗ
đầu một cái, cố gắng tỉnh táo.
"Nam Cung Quân Như, ha ha, " An Nhiên cười nói, "Cùng họ với cậu, thật có duyên."
"Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?" Yến tử vui mừng rót đầy rượu đưa cho cô, "Cạn chén!"
An Nhiên chỉ cảm thấy nhức đầu lợi hại, cái trán chống đỡ trên bàn áp
xuống miếng kính thủy tinh thật dày, cảm giác buồn nôn mãnh liệt xông
tới, cô đẩy Yến tử ở bên cạnh ra, lảo đảo phóng tới phòng vệ sinh, trên
đường đụng phải người đang đi trên hành lang.
"Ưm!" Cô che miệng, cố đè xuống cảm giác buồn nôn, "Xin lỗi."
Người kia nói, "Sao lại uống nhiều như vậy?"
An Nhiên cũng không nhịn nổi nữa, rầm rầm đem toàn bộ thức ăn và rượu
trong bụng phun ra, một cỗ mùi vị chua ghê tởm nhất thời tràn ngập
trong không khí.
Dạ dày đột nhiên trống rỗng, hai chân An Nhiên mềm nhũn ngồi xổm xuống, cau mày nói: "Dạ dày đau, thật khó chịu."
"Khó chịu còn uống?" Nam Tịch Tuyệt kéo cô . An Nhiên híp mắt, sau đó lại cố gắng trợn to mắt nhìn anh, tiếp theo dùng sức lắc lắc đầu, "Tôi đang
xuất hiện ảo giác."
"Xin lỗi, chỉ sợ không phải là ảo giác." Nam Tịch Tuyệt bế cô lên, "Tôi ngược lại muốn biết là ai dẫn em vào đây."
Anh bế cô vào trong phòng của mình, đám người đang ngồi bên trong nhìn thấy hai người bọn họ, đều lộ ra vẻ mặt mập mờ.
Nam Tịch Tuyệt cho An Nhiên uống chén nước, vỗ vai của cô: "Phun ra súc miệng, không cho uống."
An Nhiên hoảng hốt nhìn tất cả mọi người một vòng, ánh mắt rơi vào trên
người Nam Cung Quân Như, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu,
chợt chỉ vào hắn: "Yến tử. . . . . ."
Sắc mặt Nam Cung Quân Như nhất thời thay đổi, hắn chợt đứng lên, "Em và Yến tử cùng tới?"
"Dĩ nhiên!" An Nhiên vểnh cằm lên, kiêu ngạo nhìn hắn.
Nam Cung Quân Như chạy ra ngoài tìm em gái. Lục Nhược ngồi ở trong một đám
người cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình xuống, chỉ nghe Nam
Tịch Tuyệt quát nhẹ một tiếng: "Ngày mai tìm cậu tính sổ." Khiến tóc gáy sau lưng không khỏi dựng đứng lên, hắn là đang trêu trọc ai chứ?
Nam Cung Quân Như khiêng Yến tử say như chết ra khỏi quầy rượu, ném cô đến
chỗ ngồi phía sau xe, nhìn An Nhiên đang ra ngoài cùng với Nam Tịch
Tuyệt nói: "Nam tử, về sau cẩn thận bàn luận, tớ đi trước."
Nam
Tịch Tuyệt gật đầu một cái: "Đi đường cẩn thận." An Nhiên kinh ngạc nhìn bọn