
ân
thể, quấn chặt, nghênh hợp.
Anh hôn qua mỗi tấc da thịt của cô,
chậc chậc có tiếng, mỗi một cái cũng làm cô đau nhói, anh dùng răng nanh gặm cắn nụ hoa mềm mại của cô. Tứ chi cô quấn chặt lấy thân thể cường
tráng của anh, địa phương bí ẩn của hai người cũng kề sát nhau thật
chặt, anh kích động vì cô ướt át cùng ấm áp, cô vì anh cứng rắn to lớn
mà run rẩy.
Anh bắt đầu không khống chế được mức độ động tác của
mình, một tay nâng tấm lưng trơn nhẵn của cô hướng vào trong lồng ngực
mình đè ép, cô bắt đầu kêu đau, anh lại vô sỉ mà lừa gạt cô, khàn giọng
nói: "Ngoan, anh sẽ không đi vào."
Đây là một câu không hơn không kém một lời nói dối.
Bất quá chỉ là nhàn nhạt thăm dò vào, anh liền không có cách nào tự kềm chế được. Mềm mại lại bền bỉ, co rút lại , hút lấy , muốn cự tuyệt lại ra
vẻ mời chào, rốt cuộc vẫn phải đem toàn bộ anh nhét vào.
Cô đau đến nỗi một thân mồ hôi, cắn vai anh khóc thút thít, "Đừng động, đau, thật đau." Đợi đến khi Nam Tịch
Tuyệt chịu buông cô ra, cô cũng đã không còn một chút hơi sức, mềm mại
vùi ở trong ngực anh, mặc cho anh ôm đi tắm, lau khô, rồi sau đó hai
người bỏ qua tấm ga giường đã bị chơi đùa xốc xếch đến không chịu nổi,
cùng nhau chen chúc trên cái giường nhỏ trong phòng của cô.
Đầu
còn chưa kịp chạm tới gối, An Nhiên đã ngủ thật say. Nam Tịch Tuyệt ôm
lấy cô, lần đầu ôm cô mà chỉ có một ý niệm đơn thuần tốt đẹp : có cô là
tốt rồi.
Đêm tối có thể che giấu được rất nhiều thứ, có thể để
cho người ta trở nên yếu ớt mà dựa sát vào nhau. Trong khi đó, lúc ban
ngày thì luôn chuẩn bị tốt trang phục và đạo cụ, lại vừa cứng đầu, kèm
theo một khuôn mặt lạnh khi làm việc.
Sáng sớm hôm sau, An Nhiên
vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy ngay lồng ngực rắn chắc của Nam Tịch
Tuyệt, hô hấp của anh ở ngay trên đỉnh đầu cô, đều đều mà an ổn. Cô ở
trong lòng anh xoay lưng lại, cuộn tròn người. Chỉ sợ đến khi anh tỉnh
lại, có thể sẽ dùng loại ánh mắt lạnh lùng đó để nhìn cô
Tối qua, An Nhiên còn có một chút ý nghĩ ngây thơ, cảm thấy một đêm này đi theo
anh, coi như là để thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm qua của mình. Có lẽ cô
cũng nên học tập Yến tử một chút, sau một đêm rồi ai đi đường nấy, cũng
không ai nợ ai. Chỉ là hôm nay, cô lại phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Một khi thân thể đã tiếp xúc thân mật, cô đối với anh lại càng yêu
thích không muốn rời xa, những tình cảm này sẽ có chỗ để dựa vào, sẽ
quấn lấy cô càng chặt hơn, để cho cô vẫn muốn dựa vào gần anh như cũ, ở
lại bên cạnh anh.
Hai tay An Nhiên che mặt mình, nhỏ giọng phát
ra âm thanh khổ não. Có một bàn tay ấm áp đưa qua, giọng nói hơi khàn
khan của Nam Tịch Tuyệt vang lên: "Còn đau?"
Tay của anh trượt xuống phía dưới, che lên mông cô, hơi dừng lại một chút, sau đó liền hướng đến nơi bí ẩn.
"Đủ rồi." An Nhiên ngăn anh lại, "Em. . . . . . Không có việc gì." Cô suy
nghĩ một chút, cố làm ra vẻ từng trải nói: "Tối hôm qua anh làm em cảm
thấy rất vui vẻ, cám ơn."
Cô đưa lưng về phía anh, không thấy hai mắt của anh nheo lại lộ ra một tia nguy hiểm.
Cô chậm rãi ngồi dậy, hai tay che ngực, thân thể trần truồng xuống giường, trở lại căn phòng của Nam Tịch Tuyệt nhặt lên chiếc váy tối hôm qua mặc vào. Trên chiếc giường đơn, một chút vết máu nhỏ khô khốc rất chói mắt, cô sững sờ nhìn nó chằm chằm, đôi môi cũng bị cô cắn thành những dấu ấn nhỏ.
Có âm thanh cửa mở rồi đóng lại. Anh đi rồi, An Nhiên không nhịn được khóc thút thít. Cho đến khi có bóng đen bao phủ chính mình,
đôi mắt cô đẫm lệ mông lung, chính là Nam Tịch Tuyệt, anh xách theo một
túi quần áo, bên trong có áo lót và váy mới mua.
Anh ngồi xổm xuống, giúp cô lau nước mắt trên hai má: "Không khóc. Thay quần áo thôi."
An Nhiên cầm tay anh: "Anh. . . . . . Anh sẽ bỏ qua cho cha em sao?"
Cả người Nam Tịch Tuyệt cứng lại, từ từ rút về tay mình về: "Trước mắt anh không có chứng cớ xác thực."
An Nhiên đè nén nức nở một tiếng: "Em hiểu rõ rồi."
Sau khi về đến nhà, An Nhiên nằm lì ở trên giường hai ngày, đôi chân mới
không còn nhũn ra nữa. Chỉ là có một chút dấu vết ở nơi nào đó hai ngày
nay ngược lại càng thêm rõ ràng . Hôm đó lúc thay quần áo cô cũng không
để ý nhiều, chỉ thấy có chút đỏ lên, mà sáng hôm sau lúc cô dậy đi tắm,
lại kinh hãi phát hiện tất cả lớn nhỏ đều là vết máu bầm. Về phần giữa
hai chân, lại sưng đỏ không chịu nổi, bên trong đùi còn bị mài rách da.
Cô lấy lọ thuốc mỡ đè ở dưới gối ra, đỏ mặt bắt đầu vẽ loạn. Khó trách
ngày đó lúc chia tay, Nam Tịch Tuyệt lại đem cái này nhét vào trong tay
cô. Cảm giác đau rát biến mất không ít, cô do dự nhìn dấu răng bên ngực
trái của mình, thầm nghĩ vật này có thể thoa lên mặt không?
"Meo meo. . . . . ." Em gái Phỉ Phỉ đẩy cửa phòng cô ra chen lấn đi vào, biểu tình trên mặt u mê nhìn về phía An Nhiên.
An Nhiên sợ hết hồn, từ trong chăn nhô đầu ra, quát lớn: "Đi ra ngoài, ai cho mày vào đây!"
"Khụ. . . . . ." Ngoài cửa khép hờ, giọng nói cố ý nhắc nhở của Khâu Thiếu
Trạch truyền đến, "Có khách tới nhà, dì Hồng bảo tôi lên gọi em xuống
lầu."
An Nhiên vùi thân thể trần chuồng của mìn