80s toys - Atari. I still have
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324371

Bình chọn: 9.5.00/10/437 lượt.

ường làm cơm tối cho

hắn, mưa bắt đầu lớn, tiếng ho khan của bà vẫn không ngừng, đến thời

điểm sáng hôm sau mưa đã tạnh, hắn dậy trễ liền chạy đi trách cứ bà lười biếng, lại phát hiện thi thể đã nguội lạnh của bà.

Hàng ngày ở

trong cô nhi viện quẫn bách, hắn căm thù đến tận xương tuỷ, khi An Diệc

Bác xuất hiện thì hắn hưng phấn đến toàn thân run rẩy. Đi sang bên này,

có căn phòng lớn xa hoa, còn có một cô bé cười rất xinh đẹp gọi hắn là

anh trai, thật sự rất tốt đẹp. Chỉ là mộng đẹp rất nhanh bể tan tành, cô bé kia gào đến khản cả giọng, cũng chỉ hận không thể lập tức giết chết

hắn.

Chỉ là, ở chỗ này, so với ở trong nước khổ cực tốt hơn

nhiều. Tối thiểu, hắn có thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ, có thể nhìn thấy lúc quẫn bách của người đàn ông kia. . . . . .

"Tiểu Nhiên, ba

em ở bên ngoài …..lần thứ nhất là lỗi của đàn bà, vậy còn lần thứ hai,

lần thứ ba, thì trách người nào?" Khâu Thiếu Trạch nhẹ nói.

An Nhiên nghe hắn nói liền bắt đầu nổi giận: "Ba tôi sẽ không, đều tại mẹ anh!

Khâu Thiếu Trạch không hề báo trước nới lỏng hai tay ở trên đầu gối An Nhiên, suýt nữa làm cô té xuống.

"Anh làm gì thế?"

"Em quá nặng, lăn xuống đi."

An Nhiên tức giận buông tay ra, vùng vằng đứng dậy: "Ai mà thèm, nếu không phải là anh cầu xin tôi, tôi mới không thèm để cho anh cõng đâu."

Ai ngờ Khâu Thiếu Trạch lảo đảo đi được vài bước, liền té ngã trên đất,

ngực kịch liệt phập phồng, một tay hắn nắm lấy vạt áo thật chặt, hình

như rất khổ sở.

"Anh, Anh làm sao vậy?" An Nhiên nhìn hắn thật sự có cái gì đó không đúng, vội vàng đi qua dìu hắn đứng dậy . Ai ngờ Khâu Thiếu Trạch lại đẩy cô ra, run rẩy cởi cái túi nhỏ trên lưng xuống, lấy ra bình dưỡng khí màu xanh. Nhưng do hắn rút ra quá mạnh, làm bình

dưỡng khí từ trong tay hắn rơi xuống.

An Nhiên mặc dù không phải

sinh viên y khoa, nhưng cũng biết được thứ kia. Đó chính là sản phẩm mà

An thị đưa ra thị trường đầu mấy năm trước, là bình dưỡng khí thuận

tiện!

"Anh, anh có bệnh thật à!" An Nhiên nóng nảy, nhặt bình dưỡng khí lên cho hắn hít thở oxi.

Một lúc lâu, trừ tiếng mưa rơi, trong hẻm nhỏ cũng chỉ còn dư lại tiếng thở gấp gáp của Khâu Thiếu Trạch. Cho đến khi tiếng hít thở của hắn dần dần ổn định , An Nhiên vẫn không dám đem bình dưỡng khí bỏ ra, ngược lại

Khâu Thiếu Trạch không nhịn được mà đẩy tay cô ra: "Buông tay, lỗ mũi

của tôi sắp bị em đâm thủng rồi."

Hai người về đến nhà đều là một thân nước bùn, thật may là Nhập Hồng không có ở đây, An Nhiên len lén

chạy về phòng mình, tắm nước nóng, thay xong quần áo sau đó đi đến phòng của Khâu Thiếu Trạch.

Khâu Thiểu Trạch vừa mới tắm xong, chỉ mặc quần ngủ, đang ngồi ở bên giường lau tóc. Hắn giống như biết An Nhiên

sẽ tới, lau xong tóc, liền đi rót nước, từng miếng từng miếng từ từ

uống.

An Nhiên nhất thời ảo não, mình làm gì nhiều chuyện như vậy lại muốn tới tìm hắn, nhưng vừa nghĩ tới cô vừa tra được cái kia có thể có hậu quả đáng sợ, vẫn còn nhắc nhở hắn: "Anh có thể bị bệnh hen

suyễn, anh còn không mau đi bệnh viện đi."

Khâu Thiểu Trạch nuốt xuống một ngụm nước, trên mặt lộ ra vẻ đùa giỡn cười: "Nơi này trừ em ra, ai cũng biết tôi bị bệnh này."

An Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt.

Khâu Thiểu Trạch đem chén nước bỏ lên trên bàn, đi tới phía trước cô: "Bằng

không em cho rằng mỗi ngày tôi cõng bình dưỡng khí làm gì? Em có mục

đích gì, cố ý vào phòng tôi để nói chuyện này, muốn cười nhạo tôi sao?"

An Nhiên khẽ nhíu lông mày: "Tôi chỉ không hy vọng anh yên lặng không một

tiếng động biến thành một cỗ thi thể, gây ra phiền toái cho cha mẹ tôi!"

"Vậy thật khổ cho em phải phí tâm rồi. Đi thong thả không tiễn." Khâu Thiếu

Trạch chỉ chỉ vào cửa phòng, ý bảo An Nhiên đi ra ngoài, "Làm phiền đóng cửa lại, cám ơn."

An Nhiên lần nữa khẳng định, thật sự là cô ăn no không có việc gì làm mới đến đây tìm khổ!

Mười năm tháng bảy âm lịch, là ngày lễ quỷ tiết ở Trung quốc, cũng là ngày

tết Trung Nguyên. Người xưa kể rằng vào ngày này, Quỷ Môn sẽ mở ra,

người thân ở trần gian có thể đốt giấy tiền để gửi chúc tết, hoặc cắm

hoa cúc để gửi niềm thương nhớ, còn có thể thả đèn hoa đăng , những linh hồn du đãng ở bên ngoài được chiếu sáng cũng có thể tìm được đường về

nhà.

Tối hôm đó, ở nghĩa trang trong thành phố S, Nam Tịch Tuyệt mang một bó hoa cúc to tới bái tế Bùi Anh.

Anh đem hoa đặt ở trước mộ Bùi Anh, nhẹ nhàng sờ tấm ảnh trên bia mộ của

Bùi Anh, phía trên là hình người phụ nữ tươi trẻ, hôm nay, đã sớm hóa

thành một phần bùn đất ở chỗ này.

"Mẹ, mẹ nói con nên làm như thế nào?" Anh quỳ xuống. Có một số việc không tra rõ, làm anh ăn ngủ không

yên, nhưng là, nếu đi vào sâu hơn, không thể tránh khỏi sẽ làm tổn

thương đến cô, rốt cuộc có nên hay không?

Một tiếng "Ngáp" rất nhỏ , hình như là ảo giác.

Nam Tịch Tuyệt nheo mắt lại, trước mộ có chút dấu tích của tro bụi, còn có

chút giấy tiền chưa cháy hết từ bên trong bay ra ngoài.

"Ai ở nơi đó, đi ra ngoài."

Có âm thanh va chạm, hình như là mới từ trên đất đứng dậy, còn vỗ vỗ trên

người, tiếp đến có một người đi ra từ chỗ góc khuất của bia mộ, n