Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323993

Bình chọn: 8.00/10/399 lượt.

c muốn phát khóc, "Cái người đồ lưu

manh này, nhanh lên một chút buông tôi ra. Nếu không tôi sẽ kiện anh!"

Ai ngờ Nam Tĩnh căn bản không để ý cô, ngược lại cởi nút áo ngủ của cô ra, chẳng biết xấu hổ vuốt ve ngực của cô. Ngực mềm mại bị bàn tay hắn đụng vào, Bùi Anh dọa sợ, thét to: "Bỏ tay anh ra, lưu manh, hạ lưu!"

Nam Tĩnh giống như ma mị, cúi đầu ở trên nhũ hoa đầy đặn của cô hôn một

cái, lẩm bẩm nói: " Mùi hương so với tôi tưởng tượng rất giống, mềm mại

như vậy."

Bùi Anh từ nhỏ cuộc sống rất tốt, làm sao bị người ta

xâm phạm như vậy. Cũng không nhịn được nữa, nước mắt thành chuỗi rơi

xuống. Cô vừa khóc, tay Nam Tĩnh dời xuống dừng lại, sau đó, cô khóc

càng lớn tiếng, dường như thở không nổi.

Cô khóc, Nam Tĩnh vẫn

muốn động vào, muốn nhìn, sờ soạng một lần, cũng nhìn qua mấy lần. Phụ

nữ có thì cô đều có, ngực không phải đặc biệt lớn, chân mặc dù dài mà

bóng loáng, nhưng hắn từng có phụ nữ so cô mềm mại trắng nõn hơn. Lúc

nhìn thấy cô, có loại kích động không cách nào khắc chế được, còn trong

lòng có cảm giác ê ẩm chua xót không biết chuyện gì xảy ra?

Hôm

nay Bùi Anh đã phải khuất nhục cộng thêm sợ hết hồn hết vía. Cô không

hiểu Nam Tĩnh là thế nào, cô nhìn ánh mắt của hắn, khiến cô cảm giác

mình là khối thịt béo nằm ở trên thớt gỗ. Nhưng vài ngày sau đó, Nam

Tĩnh lại cùng cô giữ khoảng cách, không có giống như lần trước nhẹ nhàng như vậy nữa.

Khiến Bùi Anh khổ sở chính là, trên tin tức không

có nửa điểm đưa tin về chuyện kia, giống như cũng không có ai phát hiện

cô mất tích.

Nam Tĩnh không hề xâm phạm cô nữa, nhưng hắn bắt đầu dùng công việc để ngược đãi thể lực cô. Quét dọn giặt quần áo, cái này

cũng chưa tính, có lần người giúp việc nấu cơm cho cô ra cửa không có

trở lại, cô đói bụng đến không chịu nổi phải tự mình làm cơm, vừa vặn

Nam Tĩnh nhìn thấy, nếm thử một miếng, lập tức nói về sau ba bữa cơm của hắn do cô phụ trách.

"Tại sao?" Bùi Anh cả giận nói, "Anh đến cùng muốn làm cái gì?"

Nam Tĩnh mặt vô tội tiếp tục ăn món ăn: "Sợ cô tự sát, tìm cho cô một chút chuyện để làm."

Bùi Anh tức giận đem cái xẻng đập xuống đất: "Tôi muốn đi học, muốn học

tập, không phải làm người giúp việc cho anh! Anh giam lỏng tôi như vậy,

anh chờ, tôi đi ra ngoài sẽ tìm Đại Sứ Quán, anh đây là. . . . . . Ngược đãi bạn bè ngoại quốc, anh không sợ dẫn đến vấn đề quốc tế?"

Nam Tĩnh cười khẽ: "Muốn học tập cũng đơn giản? Tôi cũng học y, tôi dạy cho cô."

"Ai muốn anh dạy?" Bùi Anh ngày đó giận đến cơm cũng không còn ăn một miếng.

Nhưng lúc trời tối, Nam Tĩnh mang về cho cô quyển sách, còn có bài tập trong khoảng thời gian này.

Nếu có thể học tập, còn có người thân an toàn, Bùi Anh trong lòng thoáng

thoải mái. Dưới ánh đèn, cô liếc nhìn quyển sách, trong miệng nhỏ giọng

mắng Nam Tĩnh, "Trùm lưu manh, bại hoại, nguyền rủa tay anh thối đi. . . . . . !"

Nam Tĩnh đứng ở cửa, trong lỗ tai nghe cô thì thầm nhỏ

giọng oán trách. Rõ ràng đang chửi hắn, hắn ngược lại tuyệt không tức

giận. Sau một lát, cô hình như đắm chìm trong cuốn sách ấy, âm thanh dần ngừng.

Nam Tĩnh nghe một lát, phát hiện thật lâu cũng không có

một tiếng lật giấy, còn tưởng rằng cô ngủ thiếp đi. Đi tới vừa nhìn,

thấy cô nhíu chặt mày, ở trên giấy bản nháp viết tính toán cùng một đề

tài.

Phát giác hắn tới đây, Bùi Anh vội vàng che sách của mình,

mặt cảnh giác nhìn hắn. Nam Tĩnh kiên quyết rút sách lôi ra ngoài, chỉ

vào một đề mục bị cô vẽ nhiều cái vòng vòng đen : "Cái này không làm

được?"

"Ai nói tôi không làm được? Tôi đang làm."

Nam Tĩnh đem Bùi Anh đẩy ra, mình ngồi vào trên cái ghế băng của cô, "Cô ý nghĩ

không đúng, thế nào đều làm sai. Nên như vậy. . . . . ."

Hắn muốn nói, cô không nghe. Bùi Anh ngẩng mặt nhìn trần nhà, nói lầm bầm hí khúc.

"A, đúng rồi." Nam Tĩnh vỗ tay một cái, "Cô hát hí khúc cho tôi nghe đi."

Bùi Anh giận đến một đôi mắt đẹp trừng trừng, "Ta muốn học tập."

"Vậy tôi nói cho cô đề mục cô không phải nghe?"

"Tôi. . . . . . Nghe!"

Ngày này, Nam tĩnh về đến nhà, cố ý đi tìm mẹ Nam, mang theo điểm lấy lòng dâng trà cho bà.

Mẹ Nam nhấp một hớp trà nóng, tâm tình sảng khoái: "Nói đi, con gần đây

lại nghịch ngợm gì? Trong khoảng thời gian này con cả ngày ở bên ngoài,

mẹ cũng không thấy con mấy lần. . . . . . . Còn ở cùng một chỗ tốt, mẹ

không thích nước Mĩ bên này con thì thích ở bên ngoài chạy nhẩy."

"Đúng vậy a, ở cùng chỗ tốt." Nam Tĩnh có chút không yên lòng, "Mẹ, con gần đây biết một người."

Mẹ Nam nhạy cảm hỏi: "Con gái?"

"Ừ. . . . . . . Lúc con gặp cô ấy, đã muốn khi dễ cô ấy. Cô ấy càng tức giận con càng vui mừng."

Mẹ Nam cười lên: "Con còn làm như vậy, người ta cũng sẽ không thích con."

Nam Tĩnh ở chỗ mẹ Nam xin chỉ giáo một buổi chiều, gần tối lúc ra cửa, đi

qua cửa tiệm bán hoa liền xuống xe, dụng tâm chọn lựa một bó hoa hồng

to, hài lòng vui sướng lên ô-tô đi tìm Bùi Anh.

Vừa tới cửa hắn

có cảm giác cái gì không đúng, cửa chính khép hờ! Mấy người giúp việc

nằm lăn ngổn ngang hôn mê bất tỉnh, trong phòng một mảnh xốc xếch, khắp

nơi đều lộn xộn. Càng làm cho lòng hắn s


Lamborghini Huracán LP 610-4 t