
ợ hết hồn hết vía, trong phòng
khách còn có một vũng máu. An Diệc Văn nắm lấy tay Bùi Anh chạy như điên trên đường cái, cả hai người đều vừa kinh vừa sợ, thậm chí không nghĩ ra là nên ngồi xe. Bọn họ chạy đến bờ sông đằng sau đại học C, mới cùng nhau ngã xuống mặt cỏ mềm mại, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Bùi Anh lật người, cầm lấy cỏ
xanh dính đầy bùn đất ẩm ướt ra sức lau lên ngực An Diệc Văn, nhằm muốn che dấu vết máu trên ngực anh.
"Không có. . . . . . Không có
việc gì." Cổ họng An Diệc Văn đau rát, nặn từ trong kẽ răng ra được một
câu, giơ tay lên cầm lấy tay Bùi Anh áp thật chặt lên trái tim mình. Anh rất ít khi làm những hành động như vậy, nhịp tim bất ổn, lồng ngực đau
như bị xé nứt..
Nghỉ ngơi một lát, Bùi Anh thấy hơi sợ hỏi: "Anh nói xem những người đó sẽ không sao chứ?"
"Tuyệt đối không sao." An Diệc Văn chắc chắn nói, "Cho dù có làm sao, em cũng chỉ bị coi như là tự vệ."
Bùi Anh ngay cả chào cũng không chào liền đi tham gia trao đổi văn hóa gì
đó, Nhập Hồng ngây thơ tin tưởng , An Diệc Văn thì không tin. Liều chết
cứng rắn dây dưa mấy ngày, anh mới từ chỗ An Diệc Bác biết được Bùi Anh
đang ở chỗ Nam Tĩnh nơi đó. Đoạn thời gian trước Nam Cung Kỳ Áo và Nam
Tĩnh nghe lệnh hai lão gia tử dọn dẹp mấy người, không may để Bùi Anh
nhìn thấy. Để phòng ngừa vạn nhất, Nam Tĩnh liền "Mời" Bùi Anh đến biệt
viện của anh ta.
Hôm nay anh thừa dịp Nam Tĩnh không có ở đây,
muốn qua đó mang Bùi Anh đi. Chẳng qua là Bùi Anh thấy mấy người giúp
việc dây dưa khó dứt, một người trong số đó bị Bùi Anh dùng bình hoa đập vỡ đầu. Người nọ ngã vào ngực An Diệc Văn, máu dính vào người anh.
An Diệc Văn thấy có người bị thương, không do dự nữa, đánh toàn bộ những người khác bất tỉnh, mang theo Bùi Anh chạy trốn.
Chỉ là. . . . . .
Bùi Anh lo lắng nói: "Hay chúng ta gọi điện thoại cho bệnh viện, vỡ đầu không phải là chuyện nhỏ."
An Diệc Văn do dự một chút, ủng hộ đề nghị của Bùi Anh, sau khi gọi điện
thoại xong, anh thở dài, "Anh Tử, hay là em về nước đi. Anh......Anh trở về cùng với em. Em ở lại đây quá nguy hiểm."
Bùi Anh ủ rũ cúi
đầu nói: "Việc học của em chưa hoàn thành, sao có thể trở về? Hơn nữa,
không đề cập tới việc có lỗi với quốc gia đã bồi dưỡng em, ngay cả một
cửa ải là ông nội cũng không qua được."
An Diệc Văn không hiểu nói: "Bồi dưỡng em là cha mẹ em, chứ không phải là Trung Quốc."
Bùi Anh cố gắng nhịn xuống hai mắt đang trợn lên vì kích động, hai tay
chống vào bụng của anh đứng dậy, vỗ vỗ bùn cỏ dính trên người, "Đạo Bất
Đồng Bất Tương Vi Mưu*, không thể thảo luận với anh giá trị của vấn đề.
Em trở về phòng ngủ đây, anh thì sao? Bây giờ trở về nhà?"
*Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu: những người có mục tiêu khác nhau không thể nói chuyện/làm cùng nhau.
"Anh?" An Diệc Văn suy nghĩ một lát, "Anh đến chỗ em một lúc đi, đề phòng anh
Nam Tử đến làm khó dễ. . . . . . . Anh Tử, " Anh do dự mở miệng, lắp bắp , "Nếu không, nếu không nói em là bạn gái của anh đi. Anh Nam Tử là
người mình, như vậy chắc anh ấy sẽ không làm khó em nữa."
Bùi Anh thở dài, "Anh chắc chắn chỉ cần vậy là được ?"
An Diệc Văn trầm mặc.
Bùi Anh và An Diệc Văn cùng nhau bàn bạc cách thức đối phó, An Diệc Văn
biết Nam Tĩnh chỉ cần nhốt Bùi Anh một tháng là được, tính toán ngày, vô cùng hoảng sợ: "Vậy. . . . . . Chẳng phải là ngày mai anh ấy sẽ đưa em
trở về trường."
Bùi Anh nâng trán: "Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là như vậy."
An Diệc Văn bị đả kích lớn.
Bùi Anh lấy cái chìa khóa, cô cũng đã từng nghe nói qua về An Diệc Bác, sao một nam sinh cởi mở hoạt bát lại có một người em trai không bình thường như vậy? Thật ra thì. . . . . . An Diệc Văn vừa rồi so với lúc cô mới
gặp anh thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhất sẽ không nói một câu mà đỏ mặt đến hai ba lần.
"Được rồi, dù sao cũng đã làm. Anh ta cũng
không thể tùy tiện nhốt em lại nữa." Bùi Anh nhìn anh đứng sững sờ bất
động tại chỗ, thương xót kéo cánh tay anh đi về phía trước. An Diệc Văn
lúc này khiến Bùi Anh nhớ đến em trai cô, có lần cô không nghe lời ông
nội gảy gãy hai dây của một cây đàn, đến lúc ông nội hỏi, cô quyết định
đánh chết cũng không thừa nhận. Thế nhưng ai ngờ tiểu tử kia lại chạy
tới chủ động thừa nhận "Sai lầm" , đó là lần đầu tiên Bùi Anh thấy cậu
nói dối, cậu sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, lắp ba lắp bắp, vừa nói vừa
rơi nước mắt, thậm chí còn cẩn thận di chuyển thân thể tròn vo của cậu
chắn trước mặt cô. Một khắc đó, Bùi Anh cưc kỳ hạnh phúc, đây chính là
tình thân a, thật làm người ta cảm động!
"Anh chịu giúp em, em
cám ơn anh còn không kịp đấy. Đến đây, hôm nay để cho anh hưởng thụ miễn phí đại pháp giác hơi độc môn của Bùi Anh em, đảm bảo sẽ để anh phiêu
phiêu dục tiên."
Bùi Anh vừa cắm cái chìa khóa vào, liền nghe đến bên trong có âm thanh kỳ quái. Mới nghe giống như là đang đánh nhau,
hơn nữa còn có giọng nữ mềm mại mơ hồ phát ra. An Diệc Văn ngẩn ra,
không giữ được Bùi Anh, liền che mắt mình lại.
"Aha, Hồng Hồng, tới đây để cho chị sờ sờ!" Bùi Anh đỉnh đạc đứng ở cửa, đứng khoanh tay phách lối.
"Ưmh