Insane
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325501

Bình chọn: 8.00/10/550 lượt.

hay không?"

An

Nhiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một vòng, gật đầu một cái: "Đẹp vô cùng." Cô đi tới trước cái gương to, vỗ xuống lưng Tần Tiểu Mạn "Ưỡn

ngực ngẩng đầu."

Tần Tiểu Mạn nhìn chính mình trong gương, so

sánh đối chiếu hai bên trái phải, cũng cảm thấy quả thật không tệ. Cũng

là ánh mắt của An Nhiên tốt, váy rất vừa vặn với người, thoải mái hóng

mát, chờ tới lúc trời nóng là có thể mặc đi ra ngoài.

Cô bán hàng nhiệt tình cười nói: "Cô gái đẹp, mặc cái này có thể tôn lên màu da của mình , đây là kiểu mới nhất của năm nay." Cô mang theo chút kinh ngạc

liếc nhìn An Nhiên "Chiếc váy mà cô ấy đang mặc là tác phẩm số lượng có

hạn về mùa xuân của cúng tôi, cùng với cái này có đủ hệ liệt bốn mùa

đó."

Tần Tiểu Mạn lại nhìn gương, mong đợi hỏi cô bán hàng "Bộ quần áo này giá bao nhiêu?"

"Bộ váy này của chúng tôi không giảm giá, nhưng có phiếu giảm giá sẽ được

giảm từ 600 xuống 300, chị có thể mang nó đến quầy thu ngân để thanh

toán." Cô bán hàng cười híp mắt nói giá tiền.

Tần Tiểu Mạn nhăn nhó, nhỏ giọng nói với An Nhiên: "Thật là đắt, bằng một tháng tiền lương của mẹ tớ."

An Nhiên sửng sốt, cô quả thật không có suy tính đến giá tiền.

Tần Tiểu Mạn cầm lấy áo khoác từ trong khuỷu tay của cô "Tớ đi thay lại."

"Không cần thay, rất đẹp, lấy cái này đi." Một giọng nói đàn ông dễ nghe vang

lên ở sau lưng bọn họ, An Nhiên rõ ràng nghe thấy âm thanh kinh ngạc của nhân viên bán hàng.

Tần Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Cố Lãng đứng ở

trước mắt, lời nói cũng có chút không lưu loát : "Anh . . . . . . Tại

sao anh lại ở nơi này?"

Cố Lãng cười sảng khoái đến mặt mày cong

cong: "Anh làm sao lại không thể ở nơi này, hả?"Anh giơ tay, rất tự

nhiên nhéo gương mặt của Tần Tiểu Mạn "Tăng cân hả?"

"Anh mới

mập!" Tần Tiểu Mạn bất mãn chà xát mặt của mình, cô vội lôi kéo An Nhiên giới thiệu "An An, đây là của tớ. . . . . . Ừ, hàng xóm của tớ, anh ấy

tên là Cố Lãng. Ba mẹ anh ấy là đồng nghiệp với ba mẹ tớ, cùng làm chung một công ty, nhà anh ấy ở phía đối diện với nhà tớ."

"Chào em." Cố Lãng cười rất thuần lương.

"Chào anh." An Nhiên ôn hoà đáp lời, không để ý đến anh đưa tay ra.

Cố Lãng thu tay về, khoác lên vai Tần Tiểu Mạn "Hôm nay anh rảnh, cùng em đi dạo một chút."

Tần Tiểu Mạn chần chờ nhìn về phía An Nhiên, đã nói đi dạo phố cùng An An

đi, nhưng là, hiếm khi Cố Lãng mới trở lại một lần, thật sự không hạ

được quyết tâm cự tuyệt.

An Nhiên bắt gặp vẻ mặt rối rắm của cô ấy "Có người đi dạo cùng cậu, tớ liền đi về trước. Bái bai."

"Ừ, ừ, An An chúng ta đi cùng đi, Cố Lãng anh ấy rất tốt."

"Không cần, tớ có chút mệt mỏi, cậu đi dạo đi." Trong lòng An Nhiên có cảm

giác không tốt, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Cố Lãng đỡ vai Tần Tiểu Mạn đi qua, An Nhiên nghe được anh nhỏ giọng nói một

câu: "Cửa chính ở dưới lầu một, Nam tử đang đợi em."

An Nhiên đi xuống lầu một, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng đang đứng ở cửa chính.

Anh sải bước đi về phía cô, cô liền quay đầu chạy về hướng ngược lại. Trong cửa hàng dòng người liên tục chuyển động, dọc đường đi An Nhiên đụng

vào không ít người, nhưng cũng đành bất chấp chạy.

Đến cuối cùng cô vẫn bị anh bắt được "Em chạy cái gì?"

An Nhiên dùng sức rút tay ra khỏi tay anh "Buông tay, anh còn tới làm gì?

Anh không phải đã đi rồi sao, biến " anh nắm càng chặt hơn, An Nhiên

tránh không được, đang lôi lôi kéo kéo, cô lại nhìn thất Tô Nam, dưới

tình thế cấp bách liền lớn tiếng gọi "Tô Nam, Tô Nam!"

Nam Tịch Tuyệt quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam sinh đang bước nhanh đến, chân mày cau lại "Em thật. . . . . . ?"

"Đúng! Chúng tôi ở cùng một chỗ, đã lên giường rồi." An Nhiên bị anh kéo vào

trong lòng, hô hấp dồn dập nói "Với anh đã không còn quan hệ gì nữa,

chúng ta đã sớm chia tay. Anh cút cho tôi." Lần trước cô cầu xin anh,

anh còn vứt cô ở lại chỗ này, lần này cô nhìn thấy anh, trong lòng đều

là lửa giận, liền không lựa lời nói . Cô chỉ muốn chọc giận anh, dù sao

cô không dễ chịu, anh cũng đừng nghĩ tốt hơn.

"Ai, anh là ai,

buông cô ấy ra!" Tô Nam đem An Nhiên kéo vào trong ngực "Xin buông cô ấy ra. Cô ấy. . . . . ." Anh do dự một chút, giọng nói kiên định "Cô ấy là bạn gái của tôi. Không biết vị tiên sinh này. . . . . ."

Nam Tịch Tuyệt buông lỏng cô ra. Hai người lôi kéo đã đưa tới sự chú ý của nhân viên an ninh.

Tô Nam quan tâm hỏi: "An An, cậu không sao chứ?"

An Nhiên lắc đầu một cái, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại "Cám ơn cậu.

Tôi không sao, không có việc gì." Cô cầm tay của Tô Nam, "Chúng ta đi

thôi. Hôm nay gặp phải người điên."

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi." Nam Tịch Tuyệt nói.

An Nhiên nói: "Đừng để ý đến anh ta."

Tô Nam chợt cứng lại, anh tức giận nói với Nam Tịch Tuyệt: "Vị tiên sinh này, mời tự trọng."

An Nhiên chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngay sau đó thân thể liền bay

lên không trung. Cô bị Nam Tịch Tuyệt ôm ngang lên. Nam Tịch Tuyệt nắm

được cằm của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, gằn từng chữ hỏi: "Đi

theo anh, hoặc là hắn?"

Tô Nam siết chặt quả đấm, tùy thời chuẩn

bị xông lên. Nhưng là, anh lạ