
i.
Sau đó anh nghĩ cũng không thể đổ tiếp vào được nữa. Anh chợt nhớ ra cái gì đó, đi vào trong phòng cô, lấy ra một bình sữa, đem toàn bộ thuốc còn dư lại đổ vào, tiếp đó cho vào lò vi sóng hâm nóng lại.
An Nhiên vừa nhìn anh đi vào liền chui vào trong chăn, cả người co lại thành hình tròn, lại bị anh cứng rắn lôi ra ngoài, đem núm vú cao su nhét vào trong miệng cô. Như vậy không sợ cô bị sặc, Nam Tịch Tuyệt liền đút hết thuốc vào trong miệng cô.
Mặt An Nhiên đỏ bừng, cô thẹn thùng nằm bất động, oán hận nhìn bình sữa nhỏ trong tay anh.
Nam Tịch Tuyệt cầm nó trên tay cân nhắc, bỏ xuống bên cạnh gối đầu của cô, đút vào trong miệng cô một viên kẹo "Ôm nó chơi đi, em thích nhất."
An Nhiên không tham sữa mẹ, từ nhỏ đặc biệt thích các loại sữa bột cùng sữa tươi, mặc dù đã lớn nhưng cả ngày cô vẫn ngậm bình sữa nhỏ.
An Nhiên bị anh đổ ba ngày thuốc bắc, cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch, không tình nguyện từ từ khôi phục lại như cũ. Liên tục xác định Nam Tịch Tuyệt sẽ không mang cô đi, cô thừa dịp đi vệ sinh, đem hộ chiếu của anh xé nát bỏ vào cống thoát nước.
Anh không có hộ chiếu, cũng không lên tiếng. Nhìn cô từ từ có tinh thần, cũng mang theo cô đi siêu thị mua chút đồ ăn mà cô thích. Thân thể An Nhiên thật sự bị chính cô giày vò hư, mỗi ngày đều cảm thấy không có hơi sức, tùy tiện nhúc nhích liền đổ cả một thân mồ hôi.
Nam Tịch Tuyệt mỗi ngày đều biến đổi đa dạng các món ăn cho cô, cũng không còn nhắc lại chuyện trở về. Hai người ở chung một chỗ qua năm mới. Đêm 30, hai người cùng nhau xem tiết mục cuối năm. Lúc giao thừa, từng nhà đều đốt pháo hoa, Nam Tịch Tuyệt dẫn cô xuống lầu, cũng treo một chuỗi pháo cho cô đốt.
Thời điểm cô bắt đầu châm lửa, thấy chuỗi pháo bắt đầu cháy nhanh, liền bịt lỗ tai trốn vào trong áo khoác ngoài đang mở của Nam Tịch Tuyệt, anh ôm cô nấp ở bên trong. Có âm thanh ồn ào truyền đến, trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi khói lửa.
Một khắc kia, cô vui vẻ bật cười. Tạm thời quên đi tất cả mọi chuyện chán nản, cô nhón chân lên, ngửa đầu hôn anh, anh dịu dàng đáp lại cô.
Cô thức đêm đến tận năm giờ sáng, rốt cuộc không chịu đựng được liền ngủ, một cái tay vẫn còn gắt gao lôi kéo anh thật chặt.
Thời tiết mùng một rất đẹp, bầu trời trong xanh sạch sẽ.
An Nhiên trống rỗng ngồi một mình trên giường, vẻ mặt chết lặng. Anh vẫn đi, bỏ lại cô mà đi. Cuối giường có để quần áo mới mua, một cái so với cái khác càng dầy hơn.
Lúc xế chiều, có người tới gõ cửa, khi đó An Nhiên vừa đúng lúc phải đi, phát hiện người đang đứng ở ngoài cửa là Cố Lãng.
Cố Lãng nhìn thấy cô, tựa như thở phào một hơi, liền đưa tay phải cầm hành lý giúp cô, An Nhiên tránh được "Không cần, anh tới đây làm gì?"
Cố Lãng nhìn thấy cô, tựa như thở phào một hơi, liền đưa tay phải cầm hành lý giúp cô, An Nhiên tránh được "Không cần, anh tới đây làm gì?"
"Nam tử muốn anh đến xem em. Trường học lại chưa tựu trường, nếu em không muốn trở về nhà chú, thì hãy ở tạm lại chỗ này” Cố Lãng cũng không phải là một bộ dáng cự kỳ tự nguyện:” Anh khuyên em vẫn nên trở về thành phố C đi, có người thân chăm sóc vẫn tốt hơn so với chỗ này."
An Nhiên đem túi vứt trở lại trên ghế sa lon "Tôi muốn ở lại chỗ này đấy?
Cố Lãng u oán nhìn chằm chằm vào cô "Vậy thì anh sẽ ở nơi này nhìn em, ở đây cùng em."
"Là Nam Tịch Tuyệt bảo anh đến sao?" An Nhiên hỏi ngược lại.
Cố Lãng gật đầu một cái, anh chấp nhận thở dài, đem rương hành lý trong tay kéo vào, một bộ dáng nhức đầu "Đã biết kết quả sẽ là như vậy, đưa người ta đi làm công nhân cũng thật quá đáng đi."
An Nhiên tức giận không có nơi để xả, liền thay đổi đa dạng cách giày vò Cố Lãng. Cố Lãng mặc dù tính khí tốt, nhưng cũng không nhịn nổi cô ba ngày hai bữa lại ầm ĩ, vốn còn cảm thấy cô vẫn là một đứa trẻ, hò hét là tốt, ai ngờ lòng dạ cô lại độc ác như vậy, kêu gào nếu không cho cô về nhà, cô liền nói với Nam Tịch Tuyệt là anh xâm phạm cô.
Cố Lãng rốt cuộc tháo xuống nụ cười ngụy trang, nổi giận, trực tiếp chính thức đối lập cùng An Nhiên. Anh thật sự là ăn no không có việc gì làm mới không hưởng mấy ngày nghỉ, nói cái gì nghĩa khí rồi chạy đến đây chăm sóc thiếu nữ có vấn đề như vậy. Hai người mỗi ngày anh một câu tôi một lời châm chọc lẫn nhau, một lời so với một lời còn ác độc hơn.
Cố Lãng không khỏi nhớ đến nha đầu ở nhà kia, tính tình dịu dàng, lại dễ dàng bắt nạt, dễ đẩy ngã. . . . . . Khụ!
An Nhiên mặt lạnh từ trong phòng mình đi ra ngoài, thấy Cố Lãng không biết đang nghĩ cái gì đó, trên mặt lại xuất hiện nụ cười rất ôn nhu. Cô cảm thấy chói mắt, đi tới rót cho mình một ly nước nóng: "Cười đến đê tiện như vậy."
Cố Lãng lạnh lẽo liếc cô một cái, cô gái nhỏ này đã không có cách cứu chữa. Nam Tịch Tuyệt làm sao lại không đáng tin cậy như vậy, trêu chọc một kẻ sát tinh như thế!
Anh là đầu bếp miễn phí cho cô, bảo mẫu, người gác cổng, lại còn bị đối đãi như vậy, ngay cả cây vải bông cũng sẽ phát hỏa, huống chi anh vốn cũng không là loại người hiền lành gì.
Để điều chỉnh tâm tình của mình, anh bấm điện thoại về nhà, lần nữa bày tỏ áy náy không thể về nhà với ba mẹ