
ho tinh hoa của mình
chảy ra ngoài.
“Nam Tịch Tuyệt khốn kiếp” An Nhiên thử đạp anh “Không thể ở bên trong, hôm nay không an toàn!”
Anh đưa một cái tay qua, bịt kín cái miệng đang mắng chửi của cô lại.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, anh ôm cô đứng dậy, để cô trên tấm kính thủy tinh sát đất, hung hăng khi đè cô. Hai chân của cô bủn rủn, vô lực vòng quanh hông anh, lỏng lẽo rũ xuống hai bên, theo động tác của anh mà lay động.
Anh ôm mông của cô, từ từ ngồi xổm xuống đất, đem cô giam giữa lồng ngực nóng bỏng của mình và tấm thủy tinh lạnh lẽo, dồn dập mà mạnh mẽ ra
vào. Anh không hề có ý chịu đựng nữa, lần lượt bộc phát ở trong cơ thể
cô. Anh nhìn cô buông thả mà cả người đỏ bừng, càng không ngừng run rẩy, canh chừng cô ** vì vậy mà ra vào nhanh hơn.
Không có bất kỳ ngăn cách, cô thật sâu ôm lấy anh, bao quanh anh, ấm áp mà khát khao, cảm giác thật tốt.
Chờ anh rổt cuộc ngừng nghỉ, An Nhiên giùng giằng ngội dậy. Nam Tịch
Tuyệt nhắm hai mắt, lại chính xác giữ lại hông của cô, lại lần nữa kéo
cô trở về trong chăn.
Trên người cô bị anh làm cho khắp nơi đều ướt chèm nhẹp, như vậy còn
chen chúc cùng một chỗ càng làm cho cô không thoải mái “Buông tay”
Nam Tịch Tuyệt mở mắt ra, gỡ gỡ mái tóc ướt đầm của cô “Cho anh thêm chút thời gian được không?”
“Không được.” An Nhiên nện xuống trước ngực anh “ Anh có biết mỗi ngày
em ở chỗ này có bao nhiêu khổ sở hay không? Càng không ngừng suy đoán
mọi người đã xảy ra chuyện gì. Anh bảo em phải làm sao tin tưởng anh”
Thấy anh lại không nói lời nào,cô định ngồi cưỡi lên trên đùi anh, vuốt
ve anh khiến cho nơi đó dần dần ngẩng đầu, cô am hiểu sâu phương pháp để cho anh thoải mái, cô đỡ một ít, từ từ ngồi xuống, đem nó đi vào trong
cơ thể mình.
Cô liếm cắn lồng ngực của anh, ngẩng đầu nói: “Ngủ với anh lần này, có thù lao gì?”
“Tiểu Nhiên, đừng nói tôi như thế.” Vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt cơ hồ khổ sở.
An Nhiên cắn cắn môi “Là anh đang ép em. Nói em xem được không?”
Toàn thân cô ửng hồng chưa rút đi, khóe mắt, lông mày yêu mị mơ mồ vẫn
còn nhỏ nước. Hầu kết Nam Tịch Tuyệt chuyển động mấy cái, nói: “Rất
đẹp.”
“Người có năng lực dẫn em trở về không chỉ có mình anh. Nếu như em bồi bọn họ ngủ?”
“Em sẽ không như vậy!”
An Nhiên cơ hồ cắn nát môi của mình “ Đúng, em sẽ không. An Nhiên này,
ngoại trừ ở trước mặt Nam Tịch Tuyệt, cái gì cũng sẽ trở nên yếu đuối.
Anh bảo em phải làm sao? Đeo bám dai dẳng cũng không được, anh dầu muối
cũng không vào, là tảng đá.”
Cô bấm bắp thịt trên cánh tay của anh, cấu đùi anh, bắt lấy bộ phận mềm
mại trên cơ thể anh. Nam Tịch Tuyệt cũng không chịu nổi cô cưỡi trên
người mình nữa, ngồi dậy giữ chặt lấy cô, đẩy thẳng lên trên.
Nam Tịch Tuyệt cơ hồ đem cả người cô ôm vào trong lồng ngực mình, anh
khẩn cầu: “Tiểu Nhiên, cho anh thêm một năm rưỡi, sau đó, anh nhất định
trở lại đón em về nhà.”
Hốc mắt An Nhiên hồng hồng nhìn anh, không có lên tiếng, chỉ là đem chân hướng trên eo anh cuốn chặt thêm chút nữa.
An Nhiên ngử thẳng đến gần tối ngày thứ hai. Sau khi tỉnh lại, đầu óc cô cũng có chút không rõ lằm, bên cạnh là Nam Tịch Tuyệt đang ngủ say,
trên người đang đắp cái chăn vẫn còn hơi ướt.
An Nhiên cầm quần áo, cũng may vẫn còn có thể mặc.
Trước khi đi, cô không nhịn được, nằm ở trên giường, tỉ mỉ vuốt ve gương mặt anh. Cô hôn lên trán anh một cái thật sau.
Em lại chờ anh một năm rưỡi, chờ anh dẫn em về nhà. Trên đường trở về thì trời bắt đầu mưa, An Nhiên không cầm ô, lúc sau
trở lại phòng ngủ đã bị ướt như chuột lột, từ trong ra ngoài đều nhỏ
nước.
Ngày trước Tần Tiểu Mạn bị mất liên lạc với An Nhiên, thấy cô trở lại
rốt cuộc cũng yên lòng, mở cửa cho cô xong, liền vội vàng lấy khăn tắm
lớn ở trên sân thượng xuống cho An Nhiên "An An cậu trở lại rồi, điện
thoại của cậu vẫn tắt máy, tớ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. . . . . ."
Cô chợt dừng lại, mới vừa rồi không có chú ý, lúc này khi An Nhiên đang
cúi đầu lau tóc, lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn trên gáy, rải rác
những vết tím bầm , giống như là. . . . . . Bị người cắn.
Thời điểm An Nhiên lấy chậu đi tắm, Tần Tiểu Mạn cũng hỏa tốc cầm chậu tắm đuổi theo.
Ngô Mạch từ trong quyển sách ngẩng đầu lên, ở trên giường chọc Lương
Chi Vi đang dùng máy vi tính: "Tần Tiểu Mạn không phải mới vừa tắm rửa
sao?"
Lương Chi Vi phát ra một tiếng không rõ.
"Đây là ý gì?" Ngô Mạch không hiểu.
Lương Chi Vi quay đầu lại lườm cô một cái "Còn giả bộ! Cậu không thấy
trên cổ An An có vết gì đó sao, giống hệt với trên người cậu. Tần Tiểu
Mạn vội vàng đi đào móc tin bát quái đấy."
Ngô Mạch dùng sách che kín gương mặt đỏ bừng của mình "Cậu cũng biết nha."
An Nhiên vào gian phòng tắm đơn, vừa mới cởi quần áo xuống, liền nghe
thấy sát vách có âm thanh kỳ quái, cô cảnh giác ngẩng đầu, vừa hay nhìn
thấy Tần Tiểu Mạn đang bò trên tấm ván ngăn phòng tắm với hai hàng nước
mắt. Tần Tiểu Mạn hít hít lỗ mũi, nức nở nói: "An An, chúng ta báo cảnh
sát đi." Cô lau nước mắt "Đều tại tớ không tốt, không nên chỉ lo nói
chuyện với Cố Lãng." Nói xong, nước mắt của cô rơi xuống càng dữ tợ