
điểm Thanh Minh, An Nhiên lại chạy đến thành phố S, lần này Nam Tịch Tuyệt thật sự không có tới, người tới lại là Cố Lãng. Anh âm hồn bất tán theo sát cô, cho đến khi cô lên máy bay trở về trường học.
Cô gửi MSN cho Nam Tịch Tuyệt: "Có rất nhiều nam sinh theo đuổi em!"
Không có đáp lại.
"Em đồng ý với cậu ta rồi."
Không có đáp lại.
An Nhiên thử cùng nói chuyện với Tô Nam, thỉnh thoảng đồng ý lời mời ra ngoài đi xem phim của cậu.
"Chúng em hôn môi, ôm!"
Đêm hôm đó, sau khi xem phim xong, theo dòng người đi ra ngoài, Tô Nam nắm tay của cô. Sau đó một cánh tay lỏng lẻo từ phía sau vòng tới, rất cẩn thận không có ôm sát. Ở trước cửa ký túc xá mới tách ra, An Nhiên ôm một loại tâm tình không rõ, hôn Tô Nam một cái.
Không có bất kỳ cảm giác gì, cô cúi thấp đầu "Thật xin lỗi."
Trong mắt Tô Nam khó nén nổi cảm giác mất mác, nhưng vẫn tận lực thân sĩ: "Không sao."
An Nhiên vội vã quay trở về phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên cô chạm môi với một người khác phái không phải là anh, trong lòng cô hốt hoảng. Nhưng lúc sau về phòng nhìn thì hình cái đầu của Nam Tịch Tuyệt vẫn xám xịt như cũ.
Cái loại cảm giác bị vứt bỏ đó hành hạ cô ở mọi lúc, cô tức giận đập bàn, gõ xuống một câu nói: "Cuối tuần này em sẽ cùng anh ta đi thuê phòng!"
Cô bò xuống giường đi rửa mặt, không nhìn thấy hình cái đầu của Nam Tịch Tuyệt sáng lên, rất nhanh lại chuyển thành trạng thái ẩn.
Ngày Quốc tế Lao
động, Tần Tiểu Mạn hẹn An Nhiên cùng đi dạo phố. Sáng sớm trước khi ra
cửa, Tần Tiểu Mạn cơ hồ đem tủ quần áo của mình lật ngược từ đáy lên đến tận trời, lựa chọn cái này, xách cái kia, cuối cùng ngồi trong đống
quần áo ngẩn người "Ai, không có quần áo để mặc."
Ngô Mạch quyết
định thưởng cho mình một ngày tự do để ngủ lại bị cô đánh thức từ sớm,
tức giận vén rèm lên trợn mắt nhìn Tần Tiểu Mạn một cái: "Quần áo của
cậu không ít, để cả người trần truồng đi đi, khẳng định khả năng nổi
tiếng đặc biệt cao."
Tần Tiểu Mạn chỉ trích cô: "Tiểu Mạch cậu có bạn trai, da mặt càng ngày càng dầy rồi."
Ngô Mạch dùng tiếng địa phương lầm bầm một hồi, lại rụt trở về ngủ.
Lương Chi Vi nắm chặt thời gian, hỏa tốc mặc quần áo tử tế chạy vội ra ngoài, hôm nay cô muốn đi lôi kéo nhà tài trợ, đã đi ra ngoài thật lâu mà vẫn
còn có thể nghe được tiếng gào thét oán giận của cô ấy.
An Nhiên chầm chập leo xuống giường, sau khi rửa mặt liền ngồi trước bàn của mình vẽ loạn.
"Chờ một chút!" Tần Tiểu Mạn từ trong tủ quần áo bò ra ngoài, ngồi bên cạnh
vuốt ve mặt của An Nhiên, một bộ dáng say mê nhìn chằm chằm cô "An An,
tớ thích nhất dáng vẻ lúc cậu không trang điểm." Cô nắn mặt của An
Nhiên, trơn mịn trắng nõn, làm sao làn da có thể tốt như vậy!
Từ
cái ngày trong lúc vô tình nhìn thấy tấm hình trong thẻ học sinh của An
Nhiên, khi đó tóc cô ấy vẫn còn dài, sau khi bị hình tượng "Nhu nhược
động lòng người" của An Nhiên làm cho khiếp sợ, cô liền một mực yêu
thích dáng vẻ đó, liền thích nhìn khuôn mặt An Nhiên lúc cô ấy không
trang điểm.
An Nhiên đẩy tay cô ra "Chớ quấy rối."
Tần
Tiểu Mạn lại tiếp tục hoa si đi sờ tay của cô "An An chắc là cậu có học
qua Piano, tay của cậu thật sựu rất đẹp, mảnh mai thon dài, giống như
màu xanh miết."
Ngô Mạch lại không nhịn được nhô đầu ra châm
chọc: "Tần Tiểu Mạn cậu đủ rồi đó, gần đây không có đọc tiểu thuyết nữa
sao, tay giống như xanh miết, xanh biếc , có thể đẹp sao?"
Tần Tiểu Mạn bĩu môi: "Không học thức, A Mạch tớ thấy được tiểu Mễ Mễ( tiểu meo meo, các bạn tự hiểu nhé) của cậu rồi !"
"A, bỉ ổi!" Ngô Mạch hét lên một tiếng, rụt đầu về, sau đó lấy chăn che kín đầu, một lúc sau lại truyền đến giọng nói ai oán của cô "Tớ hận các
cậu."
Bốn nữ sinh trong phòng 902, An Nhiên là người cao nhất
1m73, Tần Tiểu Mạn hơi thấp hơn một chút nhưng khi mang giầy cao gót vào cũng vượt qua 1m70, chiều cao của Lương Chi Vi cũng không khác biệt lắm so với Tần Tiểu Mạn, nhưng cô ấy dám mang giầy cao gót chạy khắp nơi,
còn Ngô Mạch xinh xắn lanh lợi nhất, nhưng cô không chỉ thấp, ngực cũng
nhỏ, cô vẫn luôn ai oán, rõ ràng An Nhiên là gầy nhất, tại sao ngực của
cô lại tốt như vậy, còn là cúp C.
Lần ra ngoài này An Nhiên chủ
yếu là đi mua quần áo cùng với Tần Tiểu Mạn, ngày nghỉ nên xe buýt chật
chội không chịu nổi, hai người ra khỏi trường liền đi đến quảng trường
Ginza.
"An An, cậu nói tớ ruốt cuộc thích hợp với loại phong cách nào?" Ở trong siêu thị vòng vo nửa ngày, Tần Tiểu Mạn thử không ít quần áo, nhưng không có một cái nào làm cho cô ưng ý, cô sa sút tinh thần
giơ một cái quần hoa trong tay lên "Tại sao loại quần áo trẻ trung này
mặc trên người tớ lại trở nên giống như bác gái già!"
An Nhiên
nhìn một chút, đi tới một gian khác, tháo xuống một cái váy màu hồng cao cổ không có tay đưa cho cô ấy "Thử cái này một chút."
Tần Tiểu Mạn bĩu môi "Màu sáng như vậy, có phải có chút kiểu cách hay không?"
"Không thử một chút thì làm sao biết được, nhanh đi." An Nhiên thúc giục cô ấy.
Năm phút sau, Tần Tiểu Mạn nhăn nhó xuất hiện, có chút ngượng ngùng kéo kéo vai "Không có tay đó, có phải cánh tay rất thô