
hành động quấy nhiễu. Nhưng trên
thực tế, có phải chính vì những hành động quấy nhiễu mà Đoàn Chi Dực đã
làm hay không? Chính cô cũng không thể nói rõ.
Nhưng mà, cho dù như thế nào, sau khi gặp lại Đoàn Chi Dực, cuối cùng Vệ Lam cũng trút bỏ được hết những bối rối
và lo lắng quấy rầy lòng mình trong suốt những năm qua.
Cậu ấy sống cũng rất tốt, giống như biến
thành một người khác, chững chạc từ tốn, sự nghiệp cũng rất phát đạt,
lại có một cô bạn gái không tồi. Không còn là chàng thiếu niên âm u hay
nổi giận năm đó. Những chuyện bồng bột thời trẻ, đúng là không còn quan
trọng nữa, với cậu ấy, cũng như với cô.
Nhưng vậy rất tốt rất tuyệt rồi.
Sau khi có bản thiết kế biệt thự, bên
Đoàn Chi Dực lập tức cho qua. Tất nhiên, những chuyện này đều do Quách
Chân Chân nhắn thay anh.
Sau khi khởi công, bởi vì Minh Quang còn có những dự án khác, công việc giám sát tất nhiên giao cho Vệ Lam.
Lúc này đúng vào giữa hè, bên trong không có điều hòa quạt máy cho nên rất nóng, nhất là lúc trưa, một mình Vệ
Lam còn ổn, nhưng những công nhân lại không như vậy, có thể nhìn thấy mồ hôi của họ chảy xuống liên tục.
Vệ Lam không phải là một bà chủ keo kiệt, nhìn thấy công nhân nóng nực như vậy, cho nên bỏ họ nghỉ ngơi một chút, còn mình chạy ra ngoài mua đồ uống.
Ở khu biệt thự cao cấp cho nên không có
cửa hàng tạp hóa, cô đi bộ hơn hai mươi phút, mới nhìn thấy một cái siêu thị nhỏ. Mang đồ uống quay trở về, người đã ướt đầy mồ hôi.
Công nhân là bốn anh chàng trẻ tuổi, làm
việc dài hạn với công ty, cũng đã hòa mình với bà chủ xinh đẹp cởi mở
này. Nhìn thấy cô mang đồ uống về, liền vui vẻ vây quanh.
Vệ Lam vui vẻ cười ha ha ném cho mỗi
người một lon nước, cũng mở một lon cho mình, ngửa đầu uống ực ực. Một
hơi uống hết nửa lon, sảng khoái thở một hơi. Mấy anh chàng kia cũng
cười nói vài câu, đang lúc giả vờ tỏ vẻ bà chủ, đuổi mọi người đi làm
việc, thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy hai bóng người đi xuống cầu
thang.
Cô đang nghĩ xem tại sao lại bất thình
lình lình có người đến, vừa quay đầu lại, vẻ mặt bỗng dưng trở nên cứng
nhắc. Bởi vì một trong hai người, không phải ai khác, mà chính là Đoàn
Chi Dực vừa gặp nửa tháng trước, hơn nữa bên cạnh anh còn có một người
đẹp duyên dáng, nhưng không phải là Quách Chân Chân.
Vệ Lam không đoán già đoán non mối quan
hệ của hai người, Đoàn Chi Dực của tám năm sau, đã trở thành một người
xa lạ với cô. Thật ra, nếu có trở về tám năm trước, cô cũng không thể
hiểu rõ anh bao nhiên phần.
Cô trừng ánh mắt có chút hậm hực với mấy anh công nhân, mấy tên này, lúc nãy lại không nhắc cô có người đến.
Do cô và Đoàn Cho Dực có quan hệ chủ thợ. Vì vậy Vệ Lam chủ động đi đến, đứng ở dưới lầu trước mặt Đoàn Chi Dực:
“Anh Đoàn, anh xem còn vấn đề gì không? Để chúng tôi sửa chữa kịp thời.”
Thật ra Vệ Lam cũng không tự tin lắm, dù
sao hai người cũng từng có một khoảng thời gian bồng bột. Cô cũng không
biết nên xưng hô với anh như thế nào, nếu kêu thẳng tên thì không hay
lắm, đành phải xưng hô nghe có vẻ xa lạ này.
Tất nhiên, hai người họ vốn dĩ đã rất xa lạ rồi.
Đoàn Chi Dực hai mươi tám tuổi ở trước
mặt vẫn lạnh lùng và điển trai như thế, nhưng đã không còn là chàng
thiếu niên xanh xao của mùa hè năm đó, cũng không còn nhìn thấy vẻ âm u
và quái gở ngày trước. Anh nghe lời cô nói xong, khóe miệng hơi cong
lên, giống như đang đùa cợt. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, giống như
làm người ta hoang tưởng.
Vệ Lam khách sáo cười mỉm đợi anh trả
lời, còn anh cũng không nở nụ cười máy móc, chỉ lễ phép gật đầu: “Ừ,
trước mắt không có vấn đề gì, tôi về nước chưa lâu, tính định cư ở Giang Thành, hy vọng phòng ốc có thể thoải mái một chút. Cho nên tôi sẽ
thường xuyên đến đây kiểm tra tiến độ của mọi người, nếu có vấn đề hay
có ý tưởng nào mới, có thể kịp thời nói cho mọi người, để tránh làm xong lại phát hiện ra chỗ không hài lòng, như vậy rất phiền phức.”
Vệ Lam có chút giật mình, cho đến bây giờ cô chưa từng nghe Đoàn Chi Dực nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng điệu
cũng rất bình thản. Quả nhiên, con người đều sẽ thay đổi. Anh đã trở
thành một người đàn ông cực kỳ bình thường.
Không biết tại sao, cô lại có chút buồn bã khó hiểu.
Ánh mắt Đoàn Chi Dực thản nhiên nhìn những thay đổi nhỏ nhất trên mặt cô, trên gương mặt điển trai không có chút cảm xúc nào.
Người đẹp bên cạnh có lẽ cảm thấy mình bị coi thường, khoan thai bước về trước một bước, quàng tay vào cánh tay
Đoàn Chi Dực, nũng nịu: “Chi Dực à, em rất thích căn biệt thự của anh,
hy vọng sau này em có thể sống trong này.”
Đoàn Chi Dực hơi cúi đầu, từ trên nhìn cô ta nở nụ cười ảm đảm, trên gương mặt lạnh lùng đó, không đủ để được xem là ôn hòa. Không hứa hẹn nói: “Em thật có khiếu thẩn mỹ, sau này em có
thể góp chút ý kiến vào.”
Nếu như nói trước mặt Vệ Lam, cô cũng
không suy nghĩ nhiều, nhưng người anh em như vậy, làm cho cô cảm thấy
không thoải mái. Cô cau mày lại, vô thức nói ra: “Cô đây là ai vậy?”
Tính cách của người đẹp nhìn có vẻ dịu
dàng nhiệt tình, khóe môi cong lên cười ha ha, có hơi ngạc nhiên nói