
Minh Quang khôi phục chỉ số IQ, gật đầu một cách không tình nguyện lắm.
Vệ Lam cười khách sáo với Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực rồi quay người vào lại phòng thử đồ thay cái váy vừa mặc
ra, tiện tay cầm lấy cái mác xem giá cho kỹ thì lập tức phải hít hà. Cô
vốn đang tính mua nhưng lúc này ý định ấy đã bay lên chín tầng mây.
Tới 5 con số, quá cao so với dự tính của cô, không phải là thứ cô có thể mua nổi.
Lúc quay ra quầy, Trần Vũ Yên đang đứng
chọn đồ trước giá áo, Đoàn Chi Dực thì ngồi trên sô pha nghịch di động,
Minh Quang thì khúm núm chạy theo thần tượng, nói chuyện với cô ấy.
Nhân viên bán hàng ân cần bước tới: “Cô à, cô có thích không? Nếu thích thì tôi gói lại ngay cho cô nhé.”
Vệ Lam đặt cái váy vào tay cô ấy, mỉm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy không được hợp với mình lắm, để xem thử cái khác đã.”
“Không hợp ư? Tôi cảm thấy nó rất hợp với cô!” Cô vừa nói xong, giọng của Đoàn Chi Dực đã bất ngờ vang lên.
Sau đó, Trần Vũ Yên cách đó không xa
cũng quay đầu sang nói: “Đúng vậy, lúc nãy tôi cũng đang định nói chiếc
váy này rất thích hợp với cô Vệ. Tin vào ánh mắt của tôi đi, không lầm
được đâu.”
Điều khiến Vệ Lam xấu hổ là, Minh Quang
nghe thần tượng nói thế thì cũng vội vàng hùa theo: “Nếu MC nổi tiếng đã nói đẹp thì chắc chắn sẽ không tồi đâu, cô giúp tôi gói lại đi.”
Vệ Lam suýt nghiến răng nghiến lợi, rất
muốn xông tới tiêu diệt cái tên đần độn mê gái kia. Cô quay đầu lại,
thấy Đoàn Chi Dực đang nhàn nhã nhìn mình với nụ cười như có như không
thì cũng lười lấy cớ, nói thẳng với nhân viên bán hàng: “Không cần đâu,
cái váy này quá đắt, để tôi đi chỗ khác xem xem.”
Lúc ấy, Minh Quang mới chú ý đến bạn gái mình. Anh sửng sốt một chút rồi bước nhanh qua, lật giá ra xem, đúng là đắt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Nhưng anh chỉ hơi do dự một
lát rồi lại nhét bộ váy vào tay nhân viên bán hàng: “Gói lại đi, tôi sẽ
mua bộ váy này!”
“Minh Quang!” Vệ Lam hơi tức giận.
Minh Quang nắm lấy tay cô, cười: “Không
sao, cũng đâu phải ngày nao cũng mua, khó khăn lắm em mới thích một cái, không mua thì tiếc lắm.”
Minh Quang chẳng sinh ra trong nhà giàu
có gì, nhưng cũng coi như hào phóng, cộng thêm tính tình trẻ con nên
cũng không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc, trước nay vẫn suy nghĩ theo kiểu tận hưởng thú vui trước mắt.
Trước mặt người ngoài, nhất là Đoàn Chi
Dực, Vệ Lam không tiện tranh cãi với tên phá sản Minh Quang, chỉ cảm
thấy đau lòng khi nhìn anh quẹt thẻ.
Lúc ấy, Trần Vũ Yên cũng chọn đồ xong,
có điều ngôi sao khác hẳn với người thường, chỉ thấy cô tiện tay lấy gần mười bộ đồ ra, không cần thử mà bảo nhân viên gói lại luôn, sau đó đứng phía sau sô pha, nhịp một bàn chân mang giày cao gót, cười tươi tắn
nhìn Đoàn Chi Dực, vươn một bàn tay ra với anh.
Đoàn Chi Dực móc một cái thẻ vàng ra đặt vào tay cô, mặt không chút biểu cảm.
Nếu trước đó Minh Quang không nghĩ gì về quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên thì khi nhìn thấy Trần Vũ Yên
lấy thẻ của Đoàn Chi Dực để thanh toán thì anh bỗng bất ngờ bừng tỉnh.
Một người đàn ông hào phóng thanh toán cho một người phụ nữ như thế, còn có thể nói lên điều gì chứ?
Anh xách mấy túi đồ, lòng bỗng trĩu nặng, nhìn Vệ Lam cũng đang âu lo như mình thì khẽ nhắc nhở: “Đi thôi.”
Khi đi ngang qua sô pha, Minh Quang không quên chào tạm biệt Đoàn Chi Dực.
Đoàn Chi Dực cười với hai người, nhìn
hai bàn tay đang đan vào nhau, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt dường như khựng
lại trong một giây rồi lại trở nên bình thường.
Ra khỏi cửa hàng, lúc xuống thang cuốn,
Minh Quang hơi uể oải, rất lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Lam lam, Trần Vũ
Yên và Đoàn Chi Dực có quan hệ gì vậy?”
Vệ Lam lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, em không có hỏi, nhưng Đoàn Chi Dực từng đẫn Trần Vũ Yên tới biệt thự
mấy lần..” Cô ngập ngừng một chút: “Nhìn có vẻ như rất thân thiết.”
Minh Quang im lặng một lát: “Nếu là thế, vậy Chân Chân thì sao?”
Vệ Lam bỗng cảm thấy bực bội: “Em không biết! Sao Đoàn Chi Dực lại như thế chứ? Trước đây anh ta vốn không phải người như vậy.”
Minh Quang ngẩn người: “Chẳng phải em
không hề thân quen với anh ta sao? Sao lại biết trước kia anh ta không
phải người như vậy?”
“Em biết mà!” Nói xong, Vệ Lam mới phát
hiện giọng mình hơi cương nên khẽ thở dài: “Thôi đi, chúng ta đừng lo
chuyện không đâu nữa, lần sau gặp Đoàn Chi Dực, em sẽ hỏi anh ta, dù sao cũng không thể để Chân Chân chịu thiệt thòi.”
Minh Quang cũng gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng không thể để Trần Vũ Yên chịu thiệt.”
Mà lúc này, tại lan can trên lầu, Đoàn
Chi Dực đang tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn hai người đang khuất dần theo thang cuốn, ánh mắt khó đoán, mặt thì lạnh tanh.
Trần Vũ Yên mang kính râm, xách mấy túi
đồ to đùng, từ sau bước tới, đặt một tay lên vai anh, chậc chậc vài
tiếng, giọng có vẻ trêu đùa: “Anh nói xem nếu cô Vệ biết anh dùng ánh
mắt biến thái này để nhìn cô ấy thì có bị dọa sợ hay không?”
“Cút!”
[1'> các nhãn hiệu bắt đầu bằng chữ D chẳng hạn như Dior, Dupont, D&G, DKNY…
Chuyển ngữ: nhoclubu
Vệ Lam luôn nghĩ làm sao mở miệng, không ngờ, đợi khoảng một tuầ