Pair of Vintage Old School Fru
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323771

Bình chọn: 7.5.00/10/377 lượt.

cô nghĩ nên chuẩn bị điền đơn nguyện vọng, buổi tối cả nhà ăn cơm liền

thương lượng với ba mẹ khi nào thì về nhà.

Ba mẹ cô nhìn nhau, lát sau, mẹ cô chậm

rãi đặt chén cơm xuống, nhìn cô rồi từ từ mở miệng: “Lam Lam, tạm thời

con đợi ở đây đi, đợi đến khi có điểm rồi, mẹ sẽ về nhà giúp con điền

đơn nguyện vọng chọn trường.”

“Sao vậy mẹ?” Vệ Lam nhất thời không hiểu.

Mẹ cô thở dài, kéo tay con gái vỗ vỗ:

“Lam Lam, suốt năm nay ba mẹ không ở bên cạnh nên đã để con chịu uất ức

rồi. Yên tâm, mẹ sẽ không để con chịu tủi thân nữa đâu. Mẹ đã xin nghỉ

phép rồi, lần này trở về sẽ tìm luật sư khởi kiện, để cho cậu nam sinh

bắt nạt con phải bị trừng phạt.”

Vệ Lam kinh hãi, hai mắt trợn to, hồi

lâu sau mới có phản ứng lại, vội vàng kéo tay mẹ, nói năng lộn xộn: “Mẹ, không cần đâu. Bạn ấy không hư hỏng như mẹ nghĩ đâu, thật ra bạn ấy

cũng rất đáng thương. Không phải mẹ đã biết là con không bị tổn tương gì sao?”

Mẹ cô hừ một tiếng, hơi tức giận: “Có phải muốn thật sự xảy ra chuyện mới gọi là tổn thương không?“

“Mẹ…” Vệ Lam lôi kéo tay mẹ, thử làm nũng.

Mẹ cô hất tay cô ra, giận tím mặt: “Đầu

óc con thật sự hư rồi, còn nói giúp cái loại người như nó. Khỏi nói gì

nữa, tóm lại con phải đợi ở đây, có chuyện gì đợi mẹ về sẽ nói sau.”

Hai ngày sau, bà Vệ lên đường, nhân tiện mang theo điện thoại của Vệ lam.

Vệ Lam gấp đến nỗi hỏng mất, lôi kéo ba

cô nói ba cô gọi điện thoại ngăn mẹ lại, nhưng bình thường ba cô đã

không dám nói gì, lúc này lại hoàn toàn không nhúc nhích, chỉ để cho mẹ

cô muốn làm gì thì làm, cái gì cũng không muốn quản.

Mà bên kia, mẹ cô trở về nhà, lập tức

tìm luật sư quen biết, kể rõ chuyện của Vệ Lam cho luật sư nghe, để luật sư hỗ trợ báo cảnh sát, xử lý thủ tục khởi tố.

Nhưng mà, sau khi trải qua hai ngày điều tra nghiên cứu, luật sư lý trí phân tích lại cho bà, nói bà nếu muốn

khởi tố vụ này thì tỷ lệ thành công gần như bằng không. Nguyên nhân rất

đơn giản: Thứ nhất, Vệ lam vẫn chưa thật sự bị tổn thương gì. Thứ hai,

sự thật cho thấy, một năm qua, Vệ Lam đi lại tự do, có thể đến trường,

về nhà, hoàn toàn không tính là bị giam cầm phi pháp.

Bà Vệ là người trí thức, sau khi biết

được cảnh ngộ của con gái, cũng đã suy nghĩ trước sau một lượt, cũng đại khái biết được họ không có đủ bằng chứng mạnh mẽ để khởi tố cậu nam

sinh bắt nạt con gái kia.

Nhưng mà, sau khi nghe luật sư nói xong, cũng không khỏi có chút thất vọng. Nhất là, người bạn luật sự này sau

đó còn sâu xa nói với bà, quyền thế của nhà họ Đoàn không phải nhỏ, bởi

vì chút chứng cớ xác thực cũng không nắm được, nếu khởi tố chẳng khác

nào lấy trứng chọi đá.

Trước đó, bà Vệ đương nhiên đã điều tra

nhà họ Đoàn là gia đình thế nào, bằng không cũng sẽ không im lặng đến

tìm luật sư cố vấn trước.

Biết không có hy vọng khởi tố, bà Vệ

không tiếp tục vướng mắc vấn đề này nữa. Nhưng là một người mẹ, bà không thể không làm gì hết.

Bà theo địa chỉ, đến nơi bồng lai tiên

cảnh giữa sườn núi bên trong thành phố này. Khi đứng trước cửa lớn bên

ngoài biệt thự nhà họ Đoàn, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau buồn không

tên. Giây phút này, đại khái bà đã có thể tưởng tượng ra, với gia cảnh

như vậy, là con cái nhà giàu có vênh váo ngôn cuồng mới có thể làm ra

được cái chuyện coi trời bằng vung như thế.

Mà con gái bà, rốt cuộc một năm qua có bao nhiêu bất lực?

Bà Vệ đứng thật lâu trước cửa lớn, cuối cùng mới gửi đi một tin nhắn.

Lúc này, Đoàn Chi Dực đang ở trong nhà,

cầm điện thoại, cân nhắc xem có nên gọi cho Vệ Lam hay không, hỏi cô

chừng nào mới về, bởi vì ngày mốt chính là sinh nhật của cậu. Mười mấy

ngày này, biết ba mẹ cô ở bên cạnh, nên cậu luôn kiềm nén không liên lạc với cô.

Đang do dự, màn hình điện thoại trong

tay chợt lóe sáng. Theo bản năng, cậu mở tin nhắn chưa đọc ta, nhìn thấy số của Vệ lam gửi tin đến: Đoàn Chi Dực, cậu ra ngoài một chút.

Miệng cậu cong lên một nụ cười vui vẻ, bay người lên, bước nhanh đến cửa trước.

Nhưng nụ cười của cậu khi đi ra cửa bỗng chốc từ từ cứng lại.

Người ở cửa không phải là Vệ Lam, mà là một phụ nữ xa lạ quan sát cậu không nhúc nhích.

“Cậu là Đoàn Chi Dực?” Bà Vệ đi đến

trước mặt cậu thanh niên này, lông mày khẽ nhếch lên, cậu thanh niên này có chút khác biệt với trong tưởng tượng của bà. Bà đã từng dò la qua

Đoàn Chi Dực, tuy rằng thành tích nổi trội, nhưng việc xấu loang lổ,

tính tình quái gở, ẩu đả đánh nhau, mười bảy tuổi đua xe xảy ra tai nạn

bị gãy một chân. Tóm lại là một cậu ấm quần là áo lượt tự tung tự tác

điển hình.

Nhưng mà, một cậu thanh niên với diện mạo điển trai, rất khó làm cho người ta tin rằng cậu đã làm ra mấy chuyện ác này.

Đương nhiên, bởi vì liên quan đến ấn

tượng ban đầu, bà Vệ nhìn cậu trai trước mắt này cũng không có tình cảm

tốt. Hơn nữa, với một người phụ nữ trung niên trải đời, bà liếc mắt một

cái liền nhìn ra đó là một cậu trai có tính cách u ám.

Có lẽ Đoàn Chị Dực đã đoán ra được bà là ai, gật đầu, nói chuyện với bà: “Cô là.”

Bà Vệ quyết định nói thẳng thân phận của mình: “Tôi là mẹ của Vệ Lam.”

Vẻ mặt Đoàn Chi Dực thoáng thay