Teya Salat
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323925

Bình chọn: 10.00/10/392 lượt.

thiếu chút nữa cô

giật mình la lên, khó khăn lắm mới che miệng, kiềm nén lại, rồi quay

người lại, lưng dán sát vào gương, hoảng hốt hỏi người trước mặt với vẻ

lắp bắp: “Sao… sao lại là anh?”

Đoàn Chi Dực thờ ơ nhún vai: “Tôi nghe

có người cần giúp đỡ mà lại không thấy ai ở ngoài này nên bước vào.” Nói xong, anh cười khẽ: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo.”

Anh nói một cách rất thản nhiên, nhưng

trong phòng thử đồ nhỏ hẹp, hai người chỉ cách nhau có một bước, có thể

cảm nhận được hơi thở của nhau, Vệ Lam nhìn thấy vẻ hoảng hốt và bối rối của mình trong mắt anh.

Quá bối rối!

Vệ Lam hoàn toàn không quen biết một

Đoàn Chi Dực rất khiêm nhường của 8 năm sau, hơn nữa vào phòng thử đồ

kéo khóa kéo cho phụ nữ thì khiêm nhường cái quái gì chứ.

Cô chỉ cảm thấy, cái người mang vẻ mặt đạm mạc này khiến cho cô thấy sởn cả da gà.

Nhưng ai lại đi gây hấn với người mang

bộ mặt tươi cười, nhất là với loại người như Đoàn Chi Dực. Bất luận anh

thay đổi thế nào thì Vệ Lam đều hiểu tốt nhất là đừng chọc giận anh. Bài học của 8 năm trước đã cho cô rất nhiều kinh nghiệm.

Vì thế, cô cười gượng gạo với anh rồi

xách váy, lách qua người anh, ra khỏi phòng thử đồ, dùng giọng nói mang

vẻ tức tối để gọi Minh Quang – người lúc này không biết đã chạy đi đâu.

Đoàn Chi Dực đứng trong phòng thử đồ,

nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dường như trong hơi thở còn lưu lại một

mùi hương quen thuộc. Lúc anh lại mở mắt ra, trong ấy chỉ còn vẻ lạnh

lùng đạm mạc.

Minh Quang đang ngồi trên sô pha, nghe

Vệ Lam gọi mình thì quay người lại, hớn hở vẫy tay với cô: “Lam Lam, lại đây, em xem là ai này?”

Vệ Lam xụ mặt bước tới, khi nhìn thấy người bên cạnh Minh Quang thì chợt ngẩn ra.

Minh Quang cười hì hì rồi đứng lên, kéo

cô đến cạnh sô pha: “Đồng chí Vệ Lam, em không có nhìn lầm đâu, chính là nữ thần của anh đó.”

Trần Vũ Yên che miệng cười khẽ, đôi mắt

đẹp mê người nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt long lanh, đẹp không sao tả

xiết. Cô nói với Vệ Lam: “Cô Vệ, đúng là khéo thật! Bạn trai của cô thật là thú vị!”

Vệ Lam từng gặp cô mấy lần, tuy không

nói chuyện với nhau nhưng mỗi lần đối mặt, cô ấy đều cười rất tươi,

không hề giống nữ minh tinh cap cao tại thượng. Nếu không phải do Đoàn

Chi Dực, có lẽ cô đã có ấn tượng rất tốt về nữ phát thanh viên nổi tiếng này.

Vệ Lam còn chưa kịp trả lời, Minh Quang đã trợn tròn mắt lên, ngạc nhiên nói: “Lam Lam, hai người biết nhau sao?”

Khi nói câu này, ánh mắt nhìn Vệ Lam rõ

ràng đang viết ‘con nhóc này, quen với nữ thần trong lòng anh cũng không nói cho anh biết. Có phải em không muốn về nhà nữa hay không. Em chết

chắc rồi…’

Vệ Lam vốn đang giận Minh Quang vì

chuyện nhân lúc cô đi thử quần áo mà chạy đâu mất tiêu, khiến cô bị Đoàn Chi Dực làm giật mình, bây giờ lại bị anh ngầm lên án nên đầu cô tức

muốn vỡ ra. Nhưng cô cảm thấy tức giận trước mặt người khác thì thật mất mắt nên chỉ có thể âm thầm lườm cho cái người đang cực kỳ phấn khích

kia một cái.

Trần Vũ Yên khẽ mỉm cười, rồi đột nhiên

vẫy tay với người nào đó sau lưng Vệ Lam: “Chi Dực, anh đi đâu vậy?

Thoáng cái đã không thấy anh đâu nữa?”

Đoàn Chi Dực lướt qua Vệ Lam, bước tới trước, ngồi xuống sô pha, trả lời bâng quơ: “Anh đi dạo chút ấy mà.”

Trần Vũ Yên là người nổi tiếng, lại là

khách VIP của cửa hàng này nên cô ấy vừa đến là nhân viên tự động lánh

đi. Thấy Vệ Lam và Minh Quang quen biết cô thì họ cũng lặng lẽ rút lui

không quấy rầy nữa.

Vừa nãy Minh Quang cũng nhìn thấy Đoàn

Chi Dực, nhưng thần tượng trong lòng đứng trước mặt, anh chỉ chào hỏi

hai ba câu rồi chuyên tâm trò chuyện cùng Trần Vũ Yên, hoàn toàn không

chú ý đến hành động của Đoàn Chi Dực, càng không thể biết chuyện người

ta làm bạn gái mình hoảng hốt.

Bây giờ thấy Đoàn Chi Dực đến ngồi cạnh

Trần Vũ Yên, Minh Quang mới biết thì ra hai người này đi chung. Có điều

anh không hề nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ vui mừng nghĩ không ngờ Trần Vũ Yên là lại bạn của bạn trai của bạn của bạn gái mình, nên càng thêm kích

động. Anh kéo tay Vệ Lam vòng qua trước sô pha, nói với hai người đang

ngồi: “Lam Lam không hề nói với tôi là cô ấy quen với thần tượng của

tôi, thật giống như đang nằm mơ vậy.”

Một chàng trai hai mươi mấy tuổi mà lại

mang bộ mặt nịnh nọt của fan hâm mộ khi gặp thần tượng quả thật khiến

người làm bạn gái như Vệ Lam cũng cảm thấy mất mặt, nhất là khi cô nhìn

thấy nụ cười mỉm của Đoàn Chi Dực thì ước gì có thể lập tức bước tới kéo lấy cái tên Minh Quang đang bị giảm IQ kia, nhanh chóng lủi đi chỗ

khác.

Trần Vũ Yên lại thấy rất bình thường,

cười nói: “Bạn của Chi Dực thì cũng như bạn của tôi. Kông cần phải làm

quá như vậy, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi.”

Minh Quang càng lộ ra vẻ nịnh nọt, trong lòng thì vui như mở cờ. Nữ thần của anh đúng là thân thiết dễ gần mà!

Vệ Lam không thể chịu nổi bộ dáng ngớ

ngẩn của anh nữa nên ra sức véo mạnh vào eo anh một cái, ngoài cười

nhưng trong không cười, nói: “Minh Quang, đừng quấy rầy cô Trần xem quần áo nữa, chúng ta cũng nên đi thôi.”

Eo bị véo đau đớn, cuối cùng cũng khiến cho