Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323722

Bình chọn: 7.00/10/372 lượt.

sau, ăn bữa sáng xong, ông bà nội cứ

đòi đi tiễn Vệ Lam nhưng Vệ Lam lại vỗ ngực, nói mình đã trưởng thành,

phải rèn tính tự lập, sao có thể bắt hai ông bà già đi chịu khổ với cô.

Sau đó, ngay đầu con hẻm, dưới ánh mắt lo lắng của ông bà nội, Vệ Lam

đeo túi hành lí thật to, lên xe đến ga xe lửa.

Đây là lần du lịch đường dài đầu tiên

của Vệ Lam, có điều trước nay cô luôn là một cô gái bạo dạn nên thấy

cũng chả có gì, hơn nữa ba mẹ nhờ người ta mua vé giường nằm mềm, ngủ

một giấc là hôm sau đến ngay.

Đến nhà ga xe lửa, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ xuất phát nên Vệ Lam buồn chán ngồi trong phòng đợi, lấy di động ra nhắn tin với bạn bè. Vừa nhắn tin về cuộc hành trình vĩ đại của mình cho Quách Chân Chân thì di động đã reo lên.

Vệ Lam nhìn số, do dự giây lát nhưng

cuối cùng vẫn nhấn nút nghe. Tuy không dám đối mặt với cậu nhưng cô nghĩ lại thì vẫn phải gặp, nếu chọc giận Đoàn Chi Dực thì người xui xẻo sẽ

là cô.

“Cậu ra đây! Lập tức!” Giọng Đoàn Chi Dực hết sức cộc cằn.

Vệ Lam sững sốt một chút rồi nói: “Tôi không ở nhà, tôi ở ga xe lửa, hôm nay tôi phải đến chỗ của ba mẹ.”

Đầu bên kia im lặng một lát, đang lúc Vệ Lam không nhịn được định lên tiếng thì điện thoại bỗng bị ngắt.

“Có lộn hay không vậy!” Vệ Lam nhìn màn hình điện thoại, bất mãn đến nghiến răng.

Một lát sau, có thông báo xe lửa đã vào

ga, Vệ Lam vội vàng ùa vào dòng người vào trong ga. Lúc này đang mua du

lịch nên rất đông người. Lúc đến cửa Vệ Lam bị người ta chen lấn, may mà có một bàn tay tốt bụng đỡ lấy.

Cô đứng thẳng người dậy, quay đầu qua, hai chữ ‘cảm ơn’ còn chưa kịp nói thì đã nghẹn lại.

Cô thấy Đoàn Chi Dực sa sầm cả mặt, đứng ở bên cạnh.

“Cậu… sao cậu lại tới đây?”

“Sao tự nhiên lại đến chỗ ba mẹ cậu? Có phải vì muốn trốn tôi không?”

“Không phải, không phải.” Vệ Lam vội vàng xua tay. “Là do ba mẹ tôi muốn tôi qua đó, đã một năm nay họ không được gặp tôi rồi.”

Mặt Đoàn Chi Dực thoáng dịu lại, rồi hỏi tiếp: “Vậy khi nào thì cậu trở về?”

Vệ Lam nghĩ ngợi một chút: “Chắc trễ lắm là trước ngày điền nguyện vọng thôi.”

Đoàn Chi Dực gật đầu, xách cái túi xách

bị xộc xệ trên lưng cô lên, vác lên vai mình, nói với vẻ rất ngầu: “Đi,

tôi tiễn cậu lên tàu.”

Nói xong, cậu liền hòa vào dòng người, đi về phía đường ray.

Vệ Lam từ phía sau nhìn thấy cậu đã cố

gắng điều chỉnh nhưng vẫn bước thấp bước cao thì vội vàng chạy theo, đưa tay kéo lấy túi xách của mình: “Để tự tôi xách cho, chân cậu…”

Còn chưa nói xong cô đã ý thức được mình phạm sai lầm nên thức thời, vội vã im miệng lại.

Quả nhiên, Đoàn Chi Dực lập tức xaoy đầu lại, hung tợn trợn cho cô một cái, quát: “Đi! Đừng có theo sau tôi!”

Hai người mang hai bộ mặt hằm hằm, hòa vào dòng người đang chen lấn để lên xe lửa.

Sau khi vào phòng giường nằm mềm trên

toa xe lửa, lập tức có sự khác biệt khá rõ ràng với tình cảnh chen lấn

lúc nãy. Lần trước Vệ Lam đi xe lửa là khi tốt nghiệp cấp 2, đi du lịch

với ba mẹ cho nên bây giờ rất hiếu kỳ. Cô nhìn vào vé, tìm được giường

của mình liền đặt mông ngồi xuống thử ngay, rồi lại cười chào hỏi đôi vợ chồng trung niên ở giường đối diện. Cô cười hết sức vui vẻ, nhất thời

quên bén vị hung thần bên cạnh.

Đoàn Chi Dực đặt hành lý của cô lên giá

để hành lý rồi nhìn gian phòng nhỏ hẹp này một lượt. Gương mặt vốn lạnh

lùng nay nhăn lại, nhỏ tiếng thì thầm. “Cái xe lửa tồi tàn này còn có

thể ngồi được sao?”

Vệ Lam nghe cậu nói thế thì ra sức nhún

nhún vài cái, phản đối: “Gì mà tồi tàn, cậu nhìn xem, giường rất êm, rèm cửa sổ bằng lụa trắng nữa này.”

Đoàn Chi Dực cười khinh thường một tiếng, im lặng một lát rồi bước tới đứng trước mặt cô, nhìn cô từ đầu đến chân.

Vệ Lam bị cậu dùng ánh mắt vừa nghiêm

túc vừa phức tạp của cậu nhìn tới nỗi phát sợ, cô vô thức nói: “Làm… làm gì chứ? Cậu xuống đi, xe sắp chạy rồi đấy.”

Đoàn Chi Dực thở dài một tiếng, đưa tay

lên trán cô, vén những sợi tóc lòa xòa lên rồi nhẹ giọng nói: “Mau trở

về nhé, nửa tháng nữa là tới sinh nhật tôi, tôi có chuyện muốn nói với

cậu.”

Vệ Lam hơi mơ màng, ngẩn ngơ gật đầu.

Mày Đoàn Chi Dực hơi chau lại, ngập ngừng một chút rồi lại hỏi: “Cậu có biết tôi định nói gì không?”

Vệ Lam gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu.

Đoàn Chi Dực liếc cô một cái rồi đột

nhiên cúi xuống, hôn lên trán cô một cái: “Tôi đi đây, cậu phải cẩn thận đấy, có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi.”

Nói xong, cậu xoay người lại, lễ phép nói với đôi vợ chồng trung niên: “Chú, dì, làm phiền hai người trông nom cô ấy với ạ.”

Đôi vợ chồng trung niên cười ha ha, gật

đầu lia lịa: “Thằng nhóc này đúng là người chu đáo, chúng tôi sẽ giúp

cậu chăm sóc cô bé này.”

Đoàn Chi Dực mỉm cười, quay đầu lại nhìn Vệ Lam đang đỏ mặt cúi đầu rồi xoay người bước xuống xe.

Đợi cậu đi xa, Vệ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cười ngượng ngùng với hai người kia.

Bà dì kia nói: “Cô bé à, bạn trai cháu thật là đẹp trai, lại rất chu đáo nữa.”

Vệ Lam vốn định nói đó không phải bạn

trai mình nhưng lại nghĩ đây là người xa lạ nên cũng không cần thiết

phải giải thích mà chỉ cười cười.

“Nhìn kìa, thằng bé đang


Old school Swatch Watches