Polaroid
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323762

Bình chọn: 9.5.00/10/376 lượt.

hoàn thành nghi thức, cậu đột nhiên kích động không

nhịn được, ngăn Vệ Lam giãy giụa, rồi sờ soạng chỗ đó.

“Cậu tránh ra! Tránh ra đi!” Vệ Lam gào

thét giống như bị điên, ở phía dưới có cảm giác rõ rệt, làm cho cô vô

dùng sợ hãi, ngoài việc cố gắng giãy giụa, thì vẫn là cố gắng giãy giụa

thôi.

Một lát sau, chỉ nghe thấy Đoàn Chi Dực

phát ra một tiếng đau đớn, giống như bị co giật, sau đó mọi sức lức đột

nhiên tan biến hết. Vệ Lam còn cho rằng lúc mình giãy giụa, làm cho chỗ

đó của cậu bị đau, nhưng bên dưới đột nhiên ướt át và nóng, làm cho cô

đột ngột bất động.

Dịch: Mon

Đoàn Chi Dực không buông cơ thể Vệ Lam ra, cậu đè lên người cô, thở hổn hển. Cảm giác da thịt chạm vào nhau thật rõ ràng.

Vệ Lam nín thở, im lặng, sau đó cảm nhận được Đoàn Chi Dực vươn một bàn tay ra bóp cổ cô. Cậu không dùng sức quá mạnh nên nó chỉ giống như một sự uy hiếp.

“Trước đây cậu đã nói cậu sẽ ở bên cạnh tôi mãi, sẽ không rời xa tôi. Tôi muốn cậu nói lại một lần nữa.”

Giây phút ấy, Vệ Lam đã loáng thoáng

hiểu được tại sao gần một năm nay Đoàn Chi Dực lại làm thế với mình.

Trước đây cô chưa từng nghĩ nhiều hơn thế, nhưng bây giờ bỗng nhiên hiểu ra.

Giống như bị một thau nước lạnh giội tới, trong lòng cô cũng cảm thấy lạnh căm vì sự hiểu ra này.

Chắc không phải thế đâu, sao Đoàn Chi Dực lại như thế với cô… Sao cô có thể cùng với Đoàn Chi Dực…

Đầu óc cô rối như tơ vò, chỉ muốn chạy trốn đi thật xa.

Thấy cả buổi trời mà cô không có phản ứng gì, tay Đoàn Chi Dực tăng thêm sức, cậu dữ tợn nói: “Nói!”

Vệ Lam ngẩn ra một lát, mơ mơ màng màng nói theo yêu cầu của cậu: “Tôi sẽ ở bên cậu mãi, sẽ không rời xa cậu.”

“Không gặp lại tên Triệu Phi kia nữa.”

“Ừ.”

“Cậu thề đi.”

“Tôi thề.”

Im lặng một lát, rốt cuộc thì Đoàn Chi

Dực đang nằm úp lên vai Vệ Lam kia cũng nhếch môi mỉm cười. Cậu chống

người ngồi dậy, nhìn gương mặt hơi tái mét phía bên dưới, hôn lên trán

cô một cách dịu dàng hiếm thấy: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cậu nữa

đâu.”

Thật ra thì trong tình huống lúc nãy,

cậu cũng hơi ngượng ngùng. May mà Vệ Lam cũng chưa từng trải qua việc

đời, chắc là không biết đó là chuyện gì đâu.

Không biết mới lạ đó!

Vệ Lam nằm thẳng người, chờ cậu hoàn

toàn buông cơ thể mình ra thì mới ngập ngừng lên tiếng: “Tôi muốn về

nhà, ba mẹ còn chờ tôi báo cáo tình hình thi cử kìa.”

Đoàn Chi Dực gật đầu: “Được, tôi đưa cậu về.”

Tối ấy, Vệ Lam gọi điện thoại báo cáo sơ qua tình hình thi cử với mẹ mình. Trước khi cúp máy, bỗng nhiên bà đổi

đề tài: “Lam Lam, con còn nhớ chú Trương không? Chính là chú Trương cùng qua bên này với ba mẹ đấy. Lúc chiều tối người nhà gọi cho chú ấy nói

thấy hai học sinh nam đánh nhau, còn con thì ở bên cạnh, sau đó con bị

một cậu ôm đi mất. Con thành thật nói với mẹ xem, có phải nhân lúc ba mẹ không có ở nhà con đã lén yêu đương không?”

“Không có, không có thật mà.” Vệ Lam thầm cả kinh, vô thức chối ngay.

“Không phải mẹ phản đối con yêu đương, mẹ chỉ lo con chơi với những bạn xấu cho nên mới hỏi con thôi.”

“Mẹ, con đã nói là không có mà mẹ còn không tin.”

Đầu bên kia, mẹ cô im lặng một lát. “Được rồi, mẹ tin con.”

Đầu óc Vệ Lam cứ rối bời, không để ý

thấy giọng của mẹ mình hơi khang khác nên nói tiếng tạm biệt qua loa rồi cúp máy, sau đó bắt đầu nghĩ tới Đoàn Chi Dực.

Cô nghĩ thế nào cũng không thông, tại

sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Chẳng phải cậu rất ghét cô sao?

Chẳng phải vì cô chọc giận cậu nên cậu mới trừng phạt cô sao?

Thật là hoang đường!

Được một học sinh nam thích, điều này

cũng không làm cho Vệ Lam vui sướng chút nào, bởi vì người đó là Đoàn

Chi Dực. Nếu thật sự là thế, cô đoán rằng có thể mình sẽ phải đối mặt

với một cơn ác mộng vô thời hạn.

Cô cũng giống như những cô gái khác,

cũng hy vọng sau khi vào đại học sẽ chính thức yêu đương với một anh

chàng. Người ấy có thể là Triệu Phi, cũng có thể là bất cứ cậu học sinh

sáng sủa hoạt bát nào khác, nhưng tuyệt đối không thể là Đoàn Chi Dực.

Mang theo nỗi lo sợ khủng hoảng này, Vệ

Lam nhốt mình trong nhà hai ngày trời. Bạn bè gọi điện thoại rủ cô đi ăn chơi, cô cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối.

Còn Đoàn Chi Dực gọi điện thoại tới, cô

không nghe một cuộc nào. Nhưng có lẽ là vì ảnh hưởng mà Đoàn Chi Dực gây nên trong thời gian dài, mỗi khi tiếng chuông kia ngừng reo, cô lại

thấp thỏm bất an.

Qua ngày thứ ba, mẹ cô lại gọi về, bảo cô sắp xếp hành lí đến chỗ của bà, ngay cả vé xe lửa cũng đã nhờ người mua sẵn rồi.

Vệ Lam cảm thấy hơi khó hiểu. Căn cứ mà

ba mẹ cô đang nghiên cứu nằm trong một thị trấn nhỏ phía tây, khỉ ho cò

gáy, có có gì để thăm thú vui chơi. Hai nhà khoa học này chưa từng nhắc

tới việc bảo cô tới đó chơi, bây giờ thì đột nhiên bảo cô tới đó, đúng

là làm người ta nghĩ không ra.

Vệ Lam nghĩ chắc là ba mẹ muốn gặp cô

nên không nghĩ ngợi gì thêm mà vui vẻ nhận lời ngay. Hơn nữa cô còn muốn mượn lý do này để cách xa Đoàn Chi Dực một chút, ít nhất là để cô ổn

định lại sự rối loạn trong lòng một khoảng thời gian đã.

Thời gian xuất phát là cách hôm mẹ cô

gọi điện thoại tới một ngày. Hôm