
i lạnh lùng u ám.
Thì ra là ba của Đoàn Chi Dực. Thì ra Đoàn Chi Dực cũng có ba! Vệ Lam tặc lưỡi, nghĩ thầm.
Đoàn Hồng đã không gặp con nửa năm trời. Mấy năm nay, quan hệ cha con của hai người càng ngày càng xa cách. Con
trai của ông từ nhỏ đã trầm tĩnh ít nói, có bất mãn với ông thì cũng ít
khi nói rõ ra, chỉ thể hiện thái độ trào phúng khinh thường, khiến người làm cha như ông cũng hết sức bất lực.
Đoàn Hồng ngồi xuống bàn làm việc trong
phòng. Chắc là lịch trình dày đặc nên trên gương mặt anh tuấn tuy của
ông có chút phong trần mệt mỏi.
“Tiểu Dực, cô bé đó là sao vậy?” Đoàn Hồng lên tiếng với vẻ hơi mệt mỏi.
Đoàn Chi Dực đứng sau cánh cửa được đóng chặt thì không bước vào phòng thêm nữa. Cậu lạnh lùng nhìn ba mình,
giống như là đang nghe một câu chuyện cười: “Nếu ba đã lên tiếng hỏi con thì chắc cũng đã sớm biết chuyện này là thế nào rồi nhỉ, ba của con.”
Đoàn Hồng bóp trán. “Trước nay con làm
việc gì cũng rất có chừng mực, làm thế này với một cô gái thì có hơi quá đáng không? Cô bé vẫn còn vị thành niên đấy.”
“Con biết.” Đoàn Chi Dực dừng một lát, lại cười lạnh: “Yên tâm đi, con không làm gì cô ấy đâu.”
Hai cha con họ im lặng một lúc lâu, Đoàn Hồng mới lên tiếng: “Tiểu Dực, nếu con thích cô bé ấy thì nên dùng
những cách thức bình thường để theo đuổi, chứ không nên uy hiếp, bắt nạt người ta.”
Gương mặt khôi ngô của Đoàn Chi Dực hiện lên chút bực bội và chán ghét. “Ai thích cô ta. Con ghét cô ta, trước
nay chưa từng thấy ai đáng ghét đến thế.”
Đoàn Hồng ngẩn ra, rồi bất ngờ để lộ một nụ cười mừng rỡ. Có lẽ là hiếm khi ông thấy được vẻ cục cằn và ấu trĩ
nên có ở lứa tuổi của đứa con trai duy nhất này. Nhưng trong chớp mắt,
ông lại thôi cười, nghiêm nghị nói: “Ba đã điều tra qua, tuy cha mẹ của
cô bé ấy ở xa nhưng đều là những nhà khoa học, là tầng lớp trí thức cấp
cao. Nếu chuyện này là đến tai cha mẹ cô bé ấy, có lẽ sẽ rất phiền
phức.”
Đoàn Chi Dực cười khẩy, không cho là
đúng: “Đó chẳng phải là trách nhiệm của ba sao? Có người ba như ba, con
còn phải lo, phải sợ gì nữa?”
Đoàn Hồng không bình luận gì về câu nói
của con mình, chỉ thở dài một hơi: “Dù sao thì con cũng phải biết chừng
mực” Nói xong, ông ngừng một lát rồi nói tiếp. “Nghe nói con định vào
đại học T sao? Con đã quyết định thật sao? Con biết là ba vẫn luôn hy
vọng con ra nước ngoài du học, hoặc là lên Bắc Kinh học cũng được. Tuy
đại học T cũng không tồi nhưng dù sao cũng chỉ thuộc hàng tạm được.”
Sắc mặt Đoàn Chi Dực bỗng lạnh hơn. “Con đã quyết định rồi, đây là nơi con và mẹ sinh ra và lớn lên, con sẽ
không rời xa nơi này.”
“Mẹ con, bà ấy…”
“Bây giờ mẹ rất tốt, ba đừng có đi quấy rầy bà ấy.” Không đợi Đoàn Hồng nói xong, Đoàn Chi Dực đã ngắt lời ông.
Đoàn Hồng sững người, trên mặt hiện lên
chút thất bại, rồi lập tức trở nên bình thường, nói: “Lần này ba về là
để thăm con, mai ba sẽ đi sớm. Con ráng tự chăm sóc mình.”
Đoàn Chi Dực sa sầm mặt, hừ một cái, xoay người mở cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì liền đụng phải Vệ
Lam đang lén la lén lút. Nhưng phòng này cách âm rất tốt nên Đoàn Chi
Dực chỉ liếc cô một cái với vẻ ghét bỏ rồi đi về phía phòng ngủ, không
để ý đến cô.
Vệ Lam thấp thỏm nhìn theo bóng cậu, hít một hơi rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra.
Đoàn Hồng đang dựa vào ghế, nhắm mắt
nghỉ ngơi. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thì từ từ mở mắt ra. Thấy
cô bé rụt rè ngoài cửa thì gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị bỗng trở
nên ôn hòa hiếm thấy.
“Chào chú…” Vệ Lam lễ phép gọi, giọng có vẻ không được tự nhiên lắm.
“Cháu tên là Vệ Lam phải không?” Đoàn Hồng gật đầu, hỏi.
“Dạ.” Cảm nhận được ông cố tỏ ra ôn hòa
và hiền lành nên Vệ Lam bắt đầu bạo gan, bước lên cung kính nói: “Chú
ơi, cháu có thể xin chú giúp một chuyện không?”
Đối với một cô bé xinh xắn dễ thương thế này, đương nhiên Đoàn Hồng cũng không thể nghiêm mặt, chỉ cười thân
thiện. “Cháu nói đi, cô bé.”
“Chú có thể bảo Đoàn Chi Dực buông tha
cho cháu không? Trước đây cháu chọc giận cậu ta, nhưng cháu đã xin lỗi
rồi, hơn nữa còn quét dọn nhà cửa lâu như vậy.” Câu còn hầu ngủ rất
nhiều đêm, nói thật Vệ Lam không nói ra được.
Đoàn Hồng khẽ chau mày lại, lộ ra vẻ mặt hơi khó xử, tuy giọng vẫn có vẻ ôn hòa của một người lớn đối với một cô bé nhưng những lời ông nói lại làm Vệ Lam hết sức thất vọng: “Xin lỗi
cháu, có lẽ chú không giúp được cho cháu. Chắc cháu cũng biết phần nào
tính cách của Tiểu Dực rồi đấy, nó làm gì nghe chú nói chứ.” Ông ngừng
một lát rồi nói tiếp: “Cô bé à cháu yên tâm, Tiểu Dực sẽ không làm gì
cháu đâu, chú nghĩ chắc là nó muốn tìm một ai đó chơi với nó thôi. Cháu
cũng thấy rồi đấy, chú đi quanh năm suốt tháng, nhà có một mình nên chắc nó buồn lắm. Chú cũng mong cháu hãy giúp chú, thật lòng ở bên cạnh nó
không được?”
Không được, không được chút nào!
Vệ Lam biết nguyện vọng của mình đã tan
thành mây khói. Sở dĩ Đoàn Chi Dực có thể coi trời bằng vung như vậy, rõ ràng là do có người lớn dung túng. Cô cụp vai, bất mãn bĩu môi, chào
Đoàn Hồng xong thì xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Về tớ