
chơi như Vệ Lam cũng nghe hiểu hết.
[1'> Waterloo là trận thua đau đớn, có ý nghĩa chấm dứt binh nghiệp và sự nghiệp chính trị của Napoleon
Điều làm Vệ Lam hết hồn chính là hôm sau khi đi học, người ngồi đằng sau cô không phải là lớp trưởng béo nữa mà
đã đổi thành Đoàn Chi Dực.
Ngược lại với vẻ ngạc nhiên của Vệ Lam,
Đoàn Chi Dực chỉ thờ ơ nhìn lướt qua gương mặt đang hoảng hốt của cô, lộ ra vẻ mặt tỏ ý bảo ‘ngu ngốc’ rồi tiếp tục nắm xoài ra bàn mà ngủ như
thường ngày.
Mặc dù khi lên lớp không ngủ thì đọc ba quyển sách lung tung nhưng gần như ngày nào Đoàn Chi Dực cũng đi học.
Vệ Lam và mọi người đều không hiểu mỗi
ngày cậu cứ lên lớp lãng phí thời gian như thế là để làm gì, nhưng nghĩ
lại thì chắc là để giết thời gian trong những ngày chờ lên đại học.
Huống chi kẻ ít nói, kiệm lời, lạnh lùng, u tối như Đoàn Chi Dực, trước nay đâu có suy nghĩ như những người bình thường.
Có điều Vệ Lam biết rõ tại sao Đoàn Chi
Dực lại chuyển tới phía sau mình. Cậu ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm về
thành tích của cô, nên ngồi sau cô chắc là để giám sát cô thôi.
Mỗi khi nghe giảng hoặc vào giờ tự học,
chỉ cần Vệ Lam hơi lơ đãng hoặc lơ mơ ngủ thì ghế dưới chân cô lại rung
một cái thật mạnh, khiến Vệ Lam phải bừng tỉnh trở lại.
Đoàn Chi Dực rất biết cách đá ghế, gần
như là không tạo ra một tiếng động nào nhưng lực thì đủ để làm người Vệ
Lam giật mạnh một cái, lần nào cũng khiến cô giật mình, thiếu chút nữa
là kêu toáng lên.
Nếu không sợ giáo viên và bạn học xung
quanh, chắc cô sẽ mắng to lên thật. Nhưng chỉ cần nghĩ đến quan hệ bí
mật giữa hai người thì cô đành phải tiếp tục im lặng chịu đựng.
Đương nhiên kiểu giám sát này cũng có
hiệu quả của nó, ít nhất có thể khiến Vệ Lam buộc mình phải học tập
nghiêm túc và nghiêm túc hơn nữa, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị cái
tên khốn sau lưng dọa đến nỗi bị điên.
Đoàn Chi Dực chuyển tới gần khiến Quách
Chân Chân bên cạnh Vệ Lam hình như cũng trở thành người khác. Khi tan
học không kéo lấy Vệ Lam tám chuyện lung tung nữa mà trở nên ít nói như
một cô nữ sinh dịu dàng.
Đương nhiên Vệ Lam biết là vì lý do gì,
nhất là có mấy lần cô thấy Chân Chân lén nhìn ra phía sau cô. Cái con
ngốc này, không ngờ vẫn còn động lòng với Đoàn Chi Dực. Cô rất muốn nói
cho cô ấy biết Đoàn Chi Dực bắt nạt cô thế nào, khốn nạn thế nào…
Nhưng những chuyện thế này thì làm sao mà nói ra cho được? Nói ra chắc mất mặt tới mức không dám nhìn ai.
Tối ấy, Vệ Lam thật thê thảm. Mỗi lần cố câu giờ thì lại phải ngồi trước bàn trà, làm bài tập dưới sự trông
chừng của Đoàn Chi Dực. Trước nay Đoàn Chi Dực trầm tĩnh ít nói, lần nói nhiều duy nhất chính là lúc giảng bài cho cô, tiện thể mắng cô một câu
‘đồ ngu’.
Rõ ràng cô được di truyền gien thông
minh của ông bố bà mẹ là nhà khoa học, từ nhỏ thành tích đã rất xuất
sắc, cho dù thi vào các ngành tự nhiên cũng không phải quá sức. Nhưng ở
trước mặt tên đáng ghét này, không biết sao lại trở thành kẻ có IQ thấp
không hơn không kém.
Lần nào Vệ Lam cũng định phản bác, nhưng nhìn thấy năng lực giải đề một cách trôi chảy của cậu thì cũng chỉ có
nước không cam tâm tình nguyện nhận lấy câu ‘đồ ngu’ kia.
Dù sao thì một ngày nào đó, cô sẽ thoát khỏi nanh vuốt của kẻ xấu xa này.
Cái hay của sự ngây ngô trẻ con chính là sau khi ý thức được tuy Đoàn Chi Dực ghét mình nhưng cũng sẽ không gây
ra tổn thương thật sự gì cho mình thì Vệ Lam dần quen với những ngày
tháng sống chung thế này, thậm chí quen cả việc hai người ngủ chung
giường. Hơn nữa dưới sự giám sát nghiêm khắc của Đoàn Chi Dực, thành
tích của cô dần tốt trở lại.
Điều này làm Vệ Lam thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng sau, vào một buổi tối, khi
Đoàn Chi Dực đang dạy phụ đạo cho Vệ Lam, câu ‘đồ ngu’ vừa thốt ra thì
trong ngôi biệt thự xa hoa rộng lớn này bỗng xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.
Trước đây Vệ Lam chưa từng tìm hiểu gì
về thân thế của Đoàn Chi Dực. Cả nửa ngọn đồi này chỉ có một ngôi nhà,
mà trong ngôi nhà này hình như chỉ có mình Đoàn Chi Dực là chủ nhân. Nếu không phải do biệt thự này quá xa hoa lộng lẫy, xung quanh Đoàn Chi Dực có lái xe và người hầu, chắc chắn cậu ta cũng xuất thân từ nhà giàu
quyền quý thì có lẽ Vệ Lam đã nghĩ cậu ta từ tảng đá chui ra, nếu không
sao lại xấu xa đến thế?
Người đàn ông kia bước tới, nhìn thấy
hai người đang ngồi tụm trên sô pha, thản nhiên liếc Vệ Lam một cái rồi
lại nhìn vẻ mặt không vui của Đoàn Chi Dực, lên tiếng: “Tiểu Dực, con
theo ba vào phòng làm việc.”
Vệ Lam ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ mặt kia. Ông ta chừng hơn 40 tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ hào hoa
phong nhã, phong độ hơn người, hơn nữa còn rất uy nghiêm điềm đạm.
Trong nhất thời, Vệ Lam không biết có
nên chào hỏi người này không. Có điều ông ta cũng không cho cô có cơ hội đấu tranh tư tưởng, nói xong là xoay người lên lầu ngay.
Đến khi Đoàn Chi Dực đi theo thì Vệ Lam
mới giật mình hiểu ra. Đoàn Chi Dực và ông ấy hoàn toàn giống như từ một khuôn đúc ra, chỉ có điều vẻ không nói không cười của ông ấy là chững
chạc điềm đạm còn Đoàn Chi Dực thì lạ