
ã thở dài vài tiếng, rồi lãi cúi đầu
nằm gục xuống bàn. Cô rất muốn chia sẻ những chuyện không hay ho mà mình gặp phải cho người khác, nhưng lại hiểu rõ nếu như Đoàn Chi Dực biết cô kể cho người khác nghe, không biết sẽ đối xử cô như thế nào đây… Hơn
nữa chuyện này quá quá quá mất mặt mà!
Quách Chân Chân nhìn thấy Vệ Lam không nói chuyện, lại nhìn thấy Triệu Phi đi đến đây, nên nháy mắt ra dấu với cậu ấy.
Tất nhiên Triệu Phi biết thành tích kỳ
kiểm tra này của Vệ Lam rất tệ, nhìn thấy cô nằm ngoài danh sách top
mười, đừng nói Vệ Lam, ngay cả cậu cũng lo lắng thay cho cô.
Nhìn thấy Vệ Lam nằm dài ra bàn, dường
như rất buồn, Triệu Phi đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh bàn học, nhỏ
tiếng gọi tên cô: “Vệ Lam à…”
Vệ Lam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Triệu
Phi, sống mũi chua xót, mấy ngày nay, cô ở chỗ Đoàn Chi Dực chịu uất ức, suýt chút nữa muốn trút sạch ra hết.
Triệu Phi nhìn thấy cô rưng rưng nước
mắt, cho rằng cô buồn vì mình làm bài không tốt, vội vàng an ủi cô: “Ai
cũng có lúc lên voi xuống chó mà, mới bị điểm kém có một lần thôi mà,
cậu sợ chứ? Nếu cậu có vấn đề gì về môn toán, có thể đến hỏi mình mà.”
Vệ Lam càng rơi nước mắt nhiều hơn, gật
đầu nghẹn ngào: “Mình không sao, do mình bị bệnh, người khó chịu nên mới ảnh hưởng đến đợt kiểm tra lần này.”
Triệu Phi nở nụ cười tươi tắn: “Mình biết rõ cậu có chuyện gì mà.”
Vệ Lam nhìn nụ cười của cậu ấy, tâm
trạng tốt hơn chút, sờ chuỗi hạt may mắn trong tay mình, mỉm cười với
cậu ấy: “Nó sẽ phù hộ mình.”
Lúc này, vừa đúng lúc Đoàn Chi Dực từ
trong phòng học đi ra, lúc đi ngang qua hai người, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn chiếc vòng tay của Vệ Lam. Ngay cả Triệu Phi cũng cảm nhận được
bầu không khí xung quanh trong chớp mắt giảm xuống thấp mấy độ, có chút
hậm hực sờ mũi.
Nếu như nói lúc trước Vệ Lam cũng chỉ
thấp thỏm lo lắng, trong lòng ít nhiều vẫn còn nghẹn nín vài lời, nghĩ
phải hăng hái chống đối Đoàn Chi Dực như thế nào thì sau khi trải qua
cuộc chiến kiểm tra Waterloo xong, thì nó đã làm cô xì hơi bẹp dí, uể
oải không phấn chấn từ đầu đến chân.
Buổi tối sau khi về nhà Đoàn Chi
Dực, cô cầm giẻ đi lau nhà, sự uể oải trên người dường như tản ra khắp
căn biệt thự, ảnh hưởng rõ rệt đến Đoàn Chi Dực đang ngồi trên ghế sofa
coi tivi.
Tiếng thở dài nho nhỏ phát
lên không biết bao nhiêu lần, nó giống như móng vuốt con mèo cào cấu vào lỗ tai và trái tim cậu, vô cùng đau lòng, cực kỳ khó chịu. Cậu nghiến
răng nghiến lợi nghĩ, cái cô gái ngu ngốc này thật có bản lãnh làm cho
người ta nổi điên.
Lúc Vệ Lam thở dài lần thứ n, Đoàn Chi
Dực rốt cuộc cũng nhịn không nổi, cậu không kiên nhẫn cầm cái điều khiển tivi ném mạnh lên bàn, quay đầu quát dữ tợn: “Trong nhà cậu có người
chết sao?!”
Vệ Lam vốn dĩ đang xót xa cho mình, bị
tiếng gào thét bất thình lình của cậu làm hết hồn, thêm vào đó lời lẽ
của cậu vô cùng độc ác. Hai má của Vệ Lam đỏ lên vì giận.
Con thỏ một khi nổi giận cũng biết cắn người nha! Nói chi cô còn là con người.
Vệ Lam tức anh ách ném thật mạnh miếng
giẻ lau nhà xuống đất, đứng cách nhau vài mét, hét rống về phía cậu:
“Tôi đang than vãn tên thối tha như cậu đó, tại sao không đi chết đi?”
Mặt Đoàn Chi Dực đen lại, khắp người vây bởi sự tức giận, rảo bước qua ghế sofa, đi đến trước mặt cô, một tay
tóm lấy gấu áo của cô, tức giận nói: “Trí nhớ của cậu không được tốt
sao?”
Vệ Lam có chút lo sợ, trái tim đập mạnh
bùm bùm, nhưng giờ phút này lại muốn hơn thua một phen, bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn tên ác ma trước mặt, nhất định không chịu lép vế.
Hai người mở to mắt nhìn nhau ba mươi
giây, đôi môi mỏng của Đoàn Chi Dực nhếch lên, chán ghét buông tay ra,
nói với giọng mỉa mai: “Không phải làm bài điểm kém thôi sao? Học sinh
có đầu óc ngu ngốc như cậu, làm điểm cao mới lấy làm lạ đó!”
“Tôi…” Vệ Lam bĩu môi, không cam lòng
cất cao giọng nói: “Ba mẹ tôi là nhà khoa học, tôi không có ngu, không
phải bị cậu ức hiếp, thành tích của tôi mới không tệ như vầy.”
Đoàn Chi Dực nghi ngờ liếc gương mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng xì một tiếng, quay người trở về ghế sofa, tiện
tay lấy cặp sách của Vệ Lam, rút một bài kiểm tra ở bên trong ra, đứng
tại chỗ giơ lên, nói lời cay độc: “Môn toán tám mươi điểm, còn không
được trung bình, cậu giỏi thật nha!”
Mặt Vệ Lam đỏ ửng, làm bài được sổ điểm
xấu hổ như vậy, đã mất mặt lắm rồi, còn gặp tên khốn khiếp kia làm nhục, cô tức anh ách, thở phì phò chạy đến, muốn cướp lại tờ giấy thê thảm
kia về, nhưng Đoàn Chi Dực lại dễ dàng né tránh.
Cô thấy mình không cướp được, Vệ Lam căm hận ngồi xuống, tức giận nói: “Cậu giỏi rồi, cậu có ngon thì làm bài
đạt điểm tối đa đi?”
Đoàn Chi Dực nhìn cô với vẻ khinh
thường, bỗng nhiên lấy ra một tờ giấy từ phía sau mình, để trước mặt cô. Một bài kiểm tra tháng đạt điểm tối đa, họ tên học sinh Đoàn Chi Dực.
Vệ Lam không tin vào mắt mình
nhìn tờ giấy kia, lại nhìn vẻ mặt khinh thường của Đoàn Chi Dực. Cô nhớ
những đợt kiểm tra trước kia, cậu không bao giờ tham gia, cho nên cô chỉ nghe được những tin vịt về thành tích của cậu, bây giờ nhìn thấy tờ