
ờng nha, tối qua còn ngủ chung giường với tôi, hôm nay
lại vui vẻ hẹn hò với Triệu Phi, cậu không sợ sau khi cậu ta biết, sẽ
cảm thấy ghê tởm cậu sao?”
Mặt Vệ Lam bỗng dưng đỏ lên, nghẹn lời, hồi lâu mới lớn tiếng bắt bẻ
lại: “Là cậu ép tôi ngủ cùng cậu, vả lại tôi với cậu cũng đâu có làm gì, sao lại ghê tởm tôi chứ?”
Đoàn Chi Dực cười lạnh lùng liếc cô một cái, nói với tài xế phía trước: “Chú Chu, lái xe về nhà.”
Dịch: Thanh Dạ
Sau khi xe đã nổ máy, Vệ Lam mới phản ứng lại, cô ý lên một tiếng,
vội vã kéo Đoàn Chi Dực nói: “Tôi muốn xuống xe, hôm nay được nghỉ mà.”
Đoàn Chi Dực giật tay áo ra, dựa vào cửa xe, không đếm xỉa đến cô.
Lúc này Vệ Lam chỉ nghĩ mình ngay cả ngày nghĩ cũng không được nghỉ,
khốn khổ quá đi mất. Cô đã quen với việc đến nhà họ Đoàn rồi, chỉ sợ ông bà nội lo lắng thôi, nên cô gọi một cuộc điện về nói dối là ba mẹ Quách Chân Chân đi công tác, mình muốn ở chơi với bạn ấy.
Quay trở lại căn biệt thự lớn quen thuộc ở trên núi, Vệ Lam im lặng
theo Đoàn Chi Dực vào phòng, vốn dĩ cô đang chuẩn bị tự động cầm chổi
quét dọn. Không ngờ vừa xoay người lại, thì bị Đoàn Chi Dực nắm chặt cổ
tay, kéo lên trên lầu.
Cậu nắm mạnh quá, Vệ Lam lảo đảo vài cái, mới cố gắng giữ thăng bằng, vừa giãy dụa vừa gào to: “Cậu làm gì vậy hả?”
Đoàn Chi Dực im lặng không lên tiếng, cả người tản ra dáng vẻ giông
bão sắp kéo đến, cũng mặc kệ Vệ Lam giãy dụa, kéo cô vào thẳng phòng
ngủ, rồi thô bạo đẩy cô ngã xuống chiếc giường lớn màu đen.
Vệ Lam bị té ngã đến đầu óc xoay mồng mồng. Chống hai tay hai chân
lên, nhảy xuống giường chỉ vào Đoàn Chi Dực hét: “Rốt cuộc cậu muốn làm
gì hả?”
Đoàn Chi Dực liếc cô bằng ánh mắt chán ghét, vươn tay ra đan bàn tay
của cô vào bàn tay mình, kéo thật mạnh ra phía sau. Nước mắt Vệ Lam rơi
xuống ngay. Vừa giãy dụa vừa kêu: “Buông tay ra, đau quá đi….”
Đoàn Chi Dực buông cô ra, rồi lại dùng sức kéo cô ngã xuống lần nữa, lạnh lùng xì một tiếng: “Cậu cũng biết đau sao?”
Vệ Lam gập người nằm trên giường xoa mấy ngon tay bị đau, trong lòng
lại mắng cậu từ đầu đến chân mấy lần, thấy cậu hôm nay u ám đáng sợ,
cũng không dám ăn thua với cậu, chỉ nhịn xuống không cam lòng nói: “Đàn
Chi Dực, gần đây tôi không có chọc cậu đâu, sao cậu lại tức giận với tôi như vậy chứ?”
Đoàn Chi Dực không thay đổi vẻ mặt mà nở nụ cười lạnh lùng, quỳ một
chân ở trên giường, giữ mạnh cổ của cô lại, nói từng câu từng chữ: “Vệ
Lam à, không phải cậu nói tôi và cậu chưa làm gì sao? Cậu không ghê tởm
chút nào à? Vậy hôm nay tôi với cậu làm chút chuyện gì đó đi, để làm cho cậu ghê tởm nha?”
Nói xong, cậu không đợi Vệ Lam nói gì, thì bàn tay đang giữ chặt cổ
của cô, xé nát quần áo mùa đông dày cộm ra. Cậu ra tay quả thật rất
mạnh, mỗi một động tác, đều làm cho nội y thiếu nữ nhỏ nhắn của Vệ Lam
lộ ra ngoài.
Vệ Lam ngẩn người vài giây, cuối cùng cũng hiểu rõ ý của cậu, trong
lòng căng thẳng, rồi chợt thấy rối bời, đầu óc trống rỗng, lúc đó cũng
không màn đến người kia đáng sợ bao nhiêu, chỉ biết cố gắng dùng sức
chống trả lại.
Thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Một trận chiến ác liệt bắt đầu như thế.
Vốn dĩ Vệ Lam muốn chạy khỏi, nhưng Đoàn Chi Dực lại dùng chân đè
mạnh nửa người dưới của cô, gần như đè nguyên cả người lên, cô có dùng
sức như thế nào, cũng không thoát ra được.
Nếu không thể thoát được, cô đành phải dùng tay túm lại, kiên quyết bảo vệ phòng tuyến.
Một cái giường to lớn, bây giờ lại trở thành bãi chiến trường chật hẹp.
Vệ Lam liều cái mạng nhỏ này, mặc dù nam nữ có sự khác biệt, nhưng
cùng là thanh niên như Đoàn Chi Dực lấy một tay giữ hai tay cô, tất
nhiên cũng có chút khó khắn, nên cậu luôn giữ chặt hai tay cô trên đầu,
tay còn lại cũng không rãnh rang mà cởi quần áo của cô, cô liền giãy dụa cào cấu cậu mấy cái.
Đoàn Chi Dực biết rõ mình bây giờ rất nhếch nhác, hai má đỏ đau, có
lẽ bị cô cào tơi bời hoa lá rồi. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy, cô bé này còn phiền hà gấp nhiều lần so với những gì mình tưởng tượng. Cậu
ước gì có thể bóp chặt cái cổ xinh đẹp của cô, để cô chết quách đi cho
xong.
Hai người mở to mắt giằng co với nhau một hồi lâu, ánh mắt tức giận
của Đoàn Chi Dực chợt lóe lên trong chớp mắt, lật mạnh người Vệ Lam lại, giữ chặt cô từ phía sau.
Do hai tay bị giữ chặt từ phía sau, Vệ Lam không còn sức, cho nên liền mất hết sức chiến đấu, trở thành con cá nằm trên thớt.
Đoàn Chi Dực cuối cùng cũng có thể giữ chặt cô bằng một tay, tay còn lại cũng không rãnh rang, cởi qua loa quần áo của cô.
Buổi tối mùa đông, mặc dù trong phòng có lò sửa đã đủ ấm, nhưng cả
người không mặc gì, vẫn có cảm giác lạnh lẽo từng nơi. Đương nhiên nơi
càng cảm thấy lạnh hơn, đó chính là cái lạnh tản ra từ trong lòng.
Vệ Lam lúc nãy vẫn còn kìm nén không nói chuyện mà chống đối một
phen, nhưng lúc này cô đã mất thế rồi. Ngoài việc chịu thua thì vẫn chịu thua thôi: “Đoàn Chi Dực, tôi sai rồi, cậu tha cho tôi đi!”
Đoàn Chi Dực tức giận đầy bụng, chỉ cười nhạt trước sự cầu xin của
cô. Lúc này toàn bộ ánh mắt đều đặt trên tấm lưng bóng loáng không tì
vết cùng