
giấy thi sờ sờ trước mắt, mới biết tin vịt chỉ là tin vịt, không phải sự thật.
Vệ Lam không cam lòng cắn môi, im lặng không nói nhìn Đoàn Chi Dực.
Đoàn Chi Dực cuối cùng cũng lấy tờ giấy
trong tay trả lại cho cô, giọng điệu vẫn âm u lạnh lẽo: “Cậu yên tâm,
tôi vẫn chưa đủ độc ác đâu, cậu chọc tôi, nhưng tôi chỉ phạt cậu quét
dọn nhà cửa mà thôi, vẫn chưa đến mức hủy hoại tương lai của cậu. Cậu
nói vì tôi nên thành tích của cậu mới tệ hại, vậy được rồi, bắt đầu từ
hôm nay, tôi sẽ dạy kèm cho cậu, để thành tích của cậu vượt lên trở
lại.”
Có lẽ lời nói của cậu làm người ta khó
mà tin, Vệ Lam tạm thời không phản ứng lại, qua vài giây mới không sợ
chết buồn bực mở miệng: “Cậu mà có lòng tốt đến vậy sao? Còn biết quan
tâm đến tương lai của tôi sao? Bạn nữ trước kia chọc cậu không phải bị…”
Câu sau không nói cũng được, dù sao Đoàn Chi Dực cũng hiểu cô nói gì.
Đoàn Chi Dực đùa cợt liếc cô một cái, giọng nói lạnh lùng: “Lời đồn cậu cũng tin à!”
“Đó là do chính cậu nói mà.” Vệ Lam
không cam lòng nói, nói xong dừng lại chút, đột nhiên nghĩ đến điều gì
đó, hai mắt sáng lên. “Ồ! Tôi biết rồi, lúc trước là cậu dọa tôi!”
Một cô gái mười mấy tuổi, một đôi mắt
trong sáng, trắng đen rõ ràng, lúc nói chuyện, mang theo một sự vui mừng khi phát hiện được một bí mật lớn. Đoàn Chi Dực cau mày, tự dưng cảm
thấy bực bội, gào rống để cô dừng suy đoán: “Nếu cậu muốn thử, tôi có
thể thỏa mãn cậu!”
Vệ Lam lập tức biết điều im lặng, cho dù Đoàn Chi Dực không cho người luân phiên cưỡng bức nữ sinh, nhưng khẳng
định cậu có thể làm ra những hành động biến thái. Nhìn thấy cậu đối xử
với cô như vậy, người này chắn chắn là kẻ cực xấu.
Đoàn Chi Dực tức giận liếc xéo cô: “Còn không đi!”
“Hở?” Vệ Lam không hiểu.
Đoàn Chi Dực chán ghét chỉ vào vài bài
kiểm tra trên bàn: “Nếu như cậu không muốn thành tích tồi tệ nữa, thì
làm lại hết những câu sai đi.”
“Ờ.” Vệ Lam không được tự nhiên cầm bút viết trong túi ra, rồi ngồi xổm xuống bàn, bắt đầu cắn bút làm bài.
Nền tảng của Vệ Lam rất tốt, năm mười
hai lại là năm ôn tập lại tất cả. Lần nay làm bài tệ, nguyên nhân chính
là bởi vì lòng không yên. Bây giờ dưới uy quyền của Đoàn Chi Dực, mặc dù cũng không tập trung lắm, nhưng nghĩ đến bài kiểm tra đạt điểm tối đa
của Đoàn Chi Dực, lại có chút không cam lòng nghiến răng nghiến lợi,
đành phải ép buộc mình nghiêm túc làm bài.
Một giờ trôi qua, những câu trên bài
kiểm tra, Vệ Lam đã làm được một nửa, chỉ còn sót lại những câu khó. Cô
lén nhìn trộm Đoàn Chi Dực không biết là cậu đã ngủ hay đang nhắm mắt
nằm đó, vốn dĩ muốn nhờ cậu giúp, nhưng vẫn có chút sợ sệt với không cam lòng. Liền tiếp tục ngồi giải mấy câu hỏi khó như quỷ kia.
Lúc này gần mười một giờ, Vệ Lam nhìn
mấy câu hỏi khó trên tờ giấy thi, cảm thấy mệt mỏi rã rời, không ý thức
mình ngồi bệt xuống sàn nhà thay vì ngồi xổm, rồi gục lên gục xuống ngủ
như gà mổ thóc.
Đúng lúc cô sắp sửa chìm sâu vào giấc
ngủ, Vệ Lam cảm thấy ở dưới bàn chân đau nhói, làm cô giật mình tỉnh
giấc, mới biết được là do Đoàn Chi Dực dùng sức đá mình một cái.
Cô tức giận quay đầu qua nhìn, chỉ nhìn
thấy kẻ gây chuyện coi như không có chuyện gì rút chân lại, mở miệng
thâm độc: “Còn chưa làm xong mà muốn ngủ sao? Tới đây xem… Tôi nhắc cậu
một câu trước, nếu tôi đã nói tôi có trách nhiệm về thành tích của cậu,
vậy cậu phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không… đừng trách tôi không khách sáo.”
Vệ Lam hầm hừ sờ cái chân bị đau của mình, vẻ mặt đau khổ: “Ai kêu cậu chịu trách nhiệm đâu?”
Đoàn Chi Dực trừng mắt liếc cô một cái:
“Chính cậu nói thành tích cậu tệ như vậy là do tôi, thì tất nhiên tôi
phải có trách nhiệm rồi.”
Vệ Lam không hiểu được cái logic của
cậu, nhưng khoảng cách của hai người quá gần, khắp người đều bao trùm
bởi hơi thở của cậu. Cô quyết định ôm lấy bài kiểm tra đến ngồi phía đối diện cái bàn, trong lòng không ngừng oán cậu.
Sau khi ngồi ngay ngắn ở phía đối diện,
Vệ Lam mới nhìn mấy câu hỏi đó, nhưng nhìn sao cũng không biết làm, lại
thấy Đoàn Chi Dực đang nhắm mắt nằm trên ghế sofa, chắn chắn sẽ không
buông tha cô, cho nên cô lén lút chống tay lên bàn ngủ tiếp.
Ai mà biết, lúc này Đoàn Chi Dực đạp
thẳng nguyên cái chân lên bàn, vang lên tiếng ầm ầm, làm cho Vệ Lam giật mình hết hồn, suýt chút nữa là hồn bay ra khỏi xác.
Nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Đoàn
Chi Dực, cô lại không cam lòng quay trở lại, tức anh ách nói: “Mấy câu
còn lại không biết làm!”
Đoàn Chi Dực liếc cô một cái, rồi giật
tờ giấy kiểm tra lại, nhìn thấy trên đó còn lại mấy câu khó, xì một
tiếng: “Ngu ngốc thì thôi đi, đã vậy còn lười! May mà cậu còn khiêm tốn
không nói mình học giỏi.”
Vệ Lam định trả lời lại, thì bị ánh mắt sắc bén của cậu đe đọa: “Còn không ngồi xuống, tôi giảng cho cậu nghe.”
Vệ Lam bĩu môi ngồi xuống, mặc dù bị cậu dọa đến hồn vía lên mây, đầu óc vẫn chưa thể tập trung. Nhưng không thể phủ nhận, Đoàn Chi Dực không những là một học sinh ngoan, mà còn là một thầy giáo giỏi, mấy câu khó cậu đều dùng lời lẽ dễ hiểu để giảng, làm
cho người nửa hồn đang rong