
ía dưới đã không rõ ràng nữa, nhưng Ôn Hân vẫn đi thật chậm,
thành phố C dưới chiều tà hiếm khi xuất hiện ánh nắng chiều, đỏ rực
chiếu xuống đỉnh đầu, Ôn Hân có loại ảo tưởng đó là được phủ lên chiếc
khăn cô dâu, ngửa đầu nhìn một lát, Ôn Hân đỏ mặt lần nữa khôi phục lại
tầm nhìn bình thường, nhưng chân vốn nên bước đi lại làm thế nào cũng
không bước nổi.
Cách ôn Hân khoảng năm bước, người phụ nữ trung niên kia vẫn là một thân quần áo cắt may chỉnh tề, tóc dài uốn thành búi tóc quý phái đang nhìn
về phía cô, dường như đang nhìn cô lại như không giống.
Trong lúc Ôn Hân đang do dự xem nên giả bộ coi như người xa lạ trực tiếp đi lướt qua, hay là đi tới tranh cãi một trận ầm ĩ, thì Đồng Lệ lại đi
về phía cô trước.
Một bước ngắn, âm thanh Đồng Lệ lại xa cách giống như khoảng cách là mấy năm ánh sáng, giọng nói xa cách truyền đến: “Hân Hân, có một chuyện,
tôi.... muốn tìm cô giúp một tay....”
Chuyện buồn cười lớn nhất thế kỷ này, bác trai Ngụy phẫu thuật thất bại
Đồng Lệ dẫn theo người chặn ở bệnh viện hùng hổ hăm dọa ba, vì muốn cô
và Ngụy Dược chia tay, Đồng Lệ cố ý để cô nhìn thấy Ngụy Dược và Bạch
Lộc ở bên nhau, lại đi cầu xin cô?
"Ngụy phu nhân, bà xác định bà không tìm lộn người đấy chứ?" Thời gian
trôi qua đã được mấy năm rồi, Ôn Hân nói với người phụ nữ suýt nữa đã
thành mẹ chồng của mình, không chút từ chối. Cho tới nay, Ôn Hân đều cho rằng năm tháng cục kỳ ưu ái Đồng Lệ.
Lần đầu tiên gặp bà là một ngày nọ sau khi Ngụy Dược gặp tai nạn xe cộ,
Ôn Hân học bài chuyên ngành xong cầm hộp cơm đến bệnh viện thăm anh
trai, lúc đi qua trước phòng bệnh của Ngụy Dược, Ôn Hân đi rất chậm vừa
hay đụng phải ánh mắt của người đàn ông chân bó thạch cao. Tròng mắt vừa đen vừa sáng đang nhìn cô, sắc mặt Ngụy Dược tái nhợt nhưng nở nụ cười
ấm áp chỉ tay về phía cửa, anh nói gì đó, Ôn Hân không nghe thấy, nhưng
đoán chừng chắc là: mẹ, đó là Ôn Hân, chính ba cô ấy đã cứu con.
Lúc ấy, người phụ nữ đứng trước giường Ngụy Dược quay đầu lại nhìn cô,
từ ngữ duy nhất chợt hiện trong đầu Ôn Hân là....tinh xảo.
Cho đến sau này cùng Ngụy Dược mến nhau, yêu nhau, cô mới biết, người
phụ nữ xinh đẹp ban đầu mình từng dùng tinh xảo để hình dung đã năm mươi hai tuổi rồi.
Năm tháng thúc giục làm người đẹp cũng già đi, thời gian bốn năm, không
chỉ lấy đi một đoạn tình cảm với những năm tháng hồn nhiên, mà còn có
thứ mà một người phụ nữ quý trọng nhất.... dung nhan.
Đồng Lệ già không chỉ chút xíu, mà nguyên nhân làm nếp nhăn khóe mắt của người phụ nữ từ trước đến giờ luôn chú trọng bảo dưỡng giống như bị
lưỡi dao vạch nhanh chóng mà sâu nét, khẳng định không đơn giản.
Nhưng đối với nguyên nhân này Ôn Hân không chút hứng thú, cô tránh khỏi
tay đang vươn ra kéo cô của Đồng Lệ "Xin lỗi, Ngụy phu nhân, bà đã từng
nói không muốn tôi quấy rầy cuộc sống của nhà bà, hiện tại bất kể xuất
phát từ lý do gì, xin bà đừng phá vỡ lời nói của mình trước, như vậy rất khó coi.”
Như vậy rất khó coi.... Lúc ba Ngụy vừa xảy ra chuyện, Ôn Hân đến nhà họ Ngụy tìm Ngụy Dược, Đồng Lệ đã từng nói khuyên Ôn Hân ra đi, Ôn Hân trả nó lại cho bà, nó giống như cái bạt tai cực kỳ vang dội đánh lên mặt
Đồng Lệ, người bà hoảng hốt lắc lư, suýt nữa đứng không vững.
Ánh nắng chiều trong vài phút từ đỏ biến thành đỏ tía, chiếu vào bóng
lưng rời đi của Ôn Hân, giống như trang phục lộng lẫy của nữ vương, mấy
năm qua, lần đầu tiên trong lòng Đồng Lệ hối hận với chuyện đã từng làm.
Ôn Hân xách đồ ăn dọc đường vừa đi vừa nghỉ, đợi đến khi trở lại phòng
bệnh thì Lệ Minh Thần đi lấy nước đã về đang ngồi trên ghế dài bên
giường, dáng người ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện cùng Ôn Lĩnh, Noãn Noãn
không biết đã chạy đi điên khùng ở đâu rồi.
Vốn muốn đi thẳng vào cho xong, nhưng câu nói đầu tiên của thiếu tá
truyền vào tai cô thiếu chút làm Ôn Hân ngã chổng vó, thức ăn cầm trong
tay cũng suýt nữa không giữ được.
Câu nói này của thiếu tá có lực sát thương cực mạnh: em và Ôn hân đã là
vợ chồng thật sự, mấy ngày nay em quay về trong quân đội để xin kết hôn, hy vọng anh có thể yên tâm giao Ôn hân cho em!
Con ngươi của Ôn Hân sắp bị sự kinh sợ này làm rớt ra khỏi hốc mắt, hệ
thống não của Lệ Minh Thần được cấu tạo bằng gì vậy, tại sao lại nói
những thứ này với anh trai, chữ “vợ chồng thật sự” này làm mặt Ôn Hân
biến sắc giống như màu của một trong những món ăn cô mua hôm nay.... đó
là mấy quả cà chua bên trong trứng chiên cà chua.
"Cô ơi, cô sốt rồi sao? Mặt đỏ lên như vậy, cô giáo nói phát sốt thì
phải uống thuốc, sốt quá mức còn phải để phụ huynh đưa tới bệnh viện, ba không đi được, Noãn Noãn và dượng út dẫn cô đi có được không, bên kia
có mấy chị bác sĩ mặc áo khoác trắng đấy.”
Một bàn tay mập mạp của Ôn Noãn kéo Ôn Hân, một bàn tay khác chỉ về phía sau cô, âm thanh non nớt nói với Ôn Hân.
Trẻ con bày tỏ sự quan tâm là trực tiếp nhất, cũng là không biết khống
chế nhất, vì vậy lời của Ôn Noãn Ôn Hân nghe rõ hết. Người trong phòng
đương nhiên cũng nghe rõ. Ôn Hân còn chưa kịp đưa tay ra chặn lại cái
miệng nhỏ nói liế