
n thoắng của Ôn Noãn bé nhỏ, thì Lệ Minh Thần đã nghe
được và đi ra, một bàn tay chìa ra cầm lấy tất cả đồ đạc được xách trong hai tay cô, một tay khác thì trực tiếp xách cô vào phòng, Ôn Hân cảm
nhận được ánh mắt đang nhìn mình của Lệ Minh Thần, giống như đang nói:
làm cũng đã làm rồi, có cái gì mà phải giấu diếm chứ!
Lòng Ôn Hân đang chảy máu: đúng, không có gì phải giấu diếm, nhưng vấn
đề là, độ dày của da mặt cô, đâu thể bì kịp bằng một phần vạn như ngài
thiếu tá Lệ cơ chứ!
Trong gia đình mồ côi cả cha lẫn mẹ, người làm anh cả như Ôn Lĩnh xem
như là một phụ huynh sáng suốt, lúc Ôn Hân bị thiếu tá dẫn vào cửa, anh
chỉ nhìn em gái rồi nói một câu: hôn lễ đợi tới khi anh khỏe rồi bàn
sau.
Rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, vẽ đường cho hươu
chạy.... Tất cả những nghĩa xấu Ôn Hân có thể nghĩ được giống như một
dây chuyền sản xuất hiện ra một lượt trong đầu cô, cô thật sự không muốn dùng những từ này trên người anh và anh trai, nhưng chuyện hai người
làm khiến cô không thể không nghĩ như vậy.
Trong mắt Ôn Hân, tình yêu và hôn nhân không hoàn toàn là một vật ngang
giá, hai người yêu nhau có thích hợp để kết hôn hay không, cần phải có
thời gian xem xét. Đối mặt với từ “hôn nhân” đột nhiên bị đặt lên mặt
bàn này, Ôn Hân rất bối rối mê mang.
Cũng may một cú điện thoại đã tạm thời giải cứu cô ra từ trong hoàn cảnh lúng túng, dãy số trên điện thoại gọi đến chứng tỏ là của người quen,
Ôn Hân đang bị ánh mắt đan xen hỏa lực của anh trai và Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm không thể né tránh vội vàng đặt hộp cơm đã sắp xếp được một
nửa xuống, ôm điện thoại chạy ra khỏi phòng. Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm dáng chạy giống như con khỉ bị đạp trúng đuôi của cô, lông mày từ ngang chuyển thành dựng thẳng: kết hôn là thời điểm nghiêm túc lại hạnh phúc
như vậy, tại sao đến phiên cô ấy, thì lại liều mạng trốn tránh giống như chặt trúng đầu cô ấy thế nhỉ?
Cách mạng chưa thành công, huấn luyện còn cần phải tăng cường. Lệ Minh
Thần tiếp nhận tàn cục cầm bát lên, trong lòng vừa nghĩ sẵn trong đầu
bước huấn luyện kế tiếp.
Kế hoạch luôn luôn biến hóa nhanh không theo kịp, kế hoạch gần như chu
đáo của thiếu tá Lệ sắp đến giờ thi hành, lại phát hiện mục tiêu dự tính thi hành không thấy đâu.
Kỳ nước lên tháng mười sắp đến, mấy con sông lớn nhỏ trong thành phố C
cũng bắt đầu bước vào trạng thái chống lũ. Ở thành phố C dân cư ít, sông thì nhiều, trước khi xuất hiện chuyện lũ định kỳ, quân giải phóng, bộ
đội chính quy chẳng hề xuất hiện trong TV đang tiến hành công tác phòng
chống trên bờ đê, những nhân viên này thông thường đều là những nhân
viên công tác từ các cơ quan điều đi, thí dụ như công nhân viên của
doanh nghiệp nhà nước, lại tỷ như dân cảnh ở đồn công an.
Khi Lưu Đông đang nói rõ tình hình với Ôn Hân, Ôn Hân có thể nghe rõ
được tiếng khóc cùng oán giận của Quý Mai....đồn công an nhiều người như vậy, thiếu một người tích cực như anh cũng chẳng sao, chẳng lẽ anh
không biết bụng bà xã của anh đã bảy tháng rồi, thời điểm nguy hiểm
nhất, BLABLA....
Ôn Hân vốn đang phiền lòng về chuyện Lệ Minh Thần làm bị Quý Mai khóc
như vậy, đầu càng đau hơn, ngón tay cái đặt ở huyệt thái dương dùng sức
ấn hai cái: “Dưới tình hình này cô ấy không muốn cậu đi là chuyện bình
thường thôi, không đi không được à?”
Nếu như có thể ở lại, Lưu Đông làm sao lại không muốn ở bên cạnh vợ chờ
sinh chứ, nhưng.... "Chị Hân, em cũng muốn, nhưng trước đó những người
khác ở tổ của bọn em đều từng đi rồi, năm nay đổi phiên chắc là đến lượt em rồi, thời gian này tham gia đặc biệt, có vẻ em...."
Có vẻ như cậu nhát gan, không tích cực mạnh dạn."Haiz...." Đối với cậu
dân cảnh xuất thân từ Bắc Kinh đến thành phố C chưa đầy hai năm quá mức
chính trực cũng quá mức tích cực này, thái độ của Ôn Hân là chỉ có thể
thở dài, “Nếu đã không đi không được, vậy thì hãy yên tâm mà đi, cô ấy ở lại cứ giao cho tôi đi.” Dù sao đi nữa anh trai ở đây căn bản đã ổn
định rồi, hơn nữa còn có thiếu tá Lệ có khuynh hướng cướp cô dâu rõ ràng đang nóng lòng muốn thể hiện, là một “quân tẩu tiêu chuẩn” Ôn Hân sao
có thể không thành toàn cho đại đội trưởng đây.
"Anh trai phải phiền anh rồi." Cầm túi xách, dắt Ôn Noãn bé nhỏ vẫn còn
đang cắn bánh ngọt, Ôn Hân bỏ lại một câu như thế rồi đi mất.
"Tính tình con bé kỳ thực là không hề yếu đuối...." Như mẹ của bọn anh,
Ôn Lĩnh nhìn bóng người biến mất ở cửa, quay đầu nhìn Lệ Minh Thần: "Cho nên đừng gấp gáp .... Dục tốc bất đạt."
Gừng càng già càng cay, quả nhiên đánh vào nội bộ “quân địch” là lựa
chọn sáng suốt, thiếu tá Lệ am hiểu quân sự đối với lô cốt mang tên “Ôn
Hân” này, anh vô cùng tự tin.
Quý Mai chính là nhân vật điển hình của chứng u buồn tiền sản, cộng thêm chứng cô độc. Một giây trước khi bước vào cửa nhà cô ấy, Ôn Hân rõ ràng còn nghe thấy tiếng cô ấy đang khóc sụt sùi, nhưng đợi tới khi Ôn Hân
dẫn Noãn Noãn đến, chưa đầy năm phút đồng hồ sau, lúc Ôn Hân rửa xong
đào và dưa chuột bưng vào phòng khách, thì thiếu phụ Quý Mai lúc nãy còn khóc như hoa lê đẫm mưa đã ôm