
à lụn bại này, về sau để tôi nhìn thấy cô lui tới với bọn họ,
tôi, tôi sẽ không khách khí." Miệng cọp gan thỏ, Từ tiên sinh nói lời
này trong lòng không lăng nhục như bình thường, sự mạnh mẽ của hắn ta
cũng chỉ ở mức trừng khóe miệng hơi sưng lên của Chu Giai Di.
Chu Giai Di cuối cùng vẫn đi theo Từ Á Uy, chuyện phát triển đến mức
này, thái độ của Ôn Hân đối với Chu Giai Di cũng không nói rõ là cái gì.
Có thể nhìn ra được cô ta sống cũng chẳng tốt đẹp gì. Cùng Lệ Minh Thần
dắt Ôn Noãn, bên cạnh còn có Tả Dữu cùng đi về phía phòng bệnh của anh
trai Ôn Hân chợt nhớ tới một câu nhìn thấy trên mạng: người đàn ông bắt
cá hai tay sau khi gặp lại bạn gái trước, bạn gái nói với anh ta....
nhìn thấy anh sống không tốt là tôi yên tâm rồi.
Thấy Chu Giai Di sống không tốt, cô vui vẻ sao? Anh trai vui vẻ sao? Đáp án quá phức tạp, Ôn Hân không muốn nghĩ.
Kết quả phẫu thuật của Ôn Lĩnh tốt ngoài dự đoán, bác sĩ kiểm tra xong
thông báo với người nhà, bởi vì bệnh nhân cũng không phải là vị thành
niên nằm trên giường bệnh, mức độ teo cơ ở phần chân cũng rất nhỏ, chỉ
cần chăm chỉ rèn luyện, khả năng dựa vào chi giả để đứng lên vẫn rất
lớn.
Tin tức này khiến Ôn Hân quá sức vui mừng, Ôn Noãn không hiểu nguyên do
nên cười ngây ngô, Tả Dữu sau khi tới bệnh viện vẫn luôn rầu rĩ cũng
cười rồi. Cảm xúc của cô ấy cũng khôi phục lại “bình thường”, Ôn Hân bận rộn chăm sóc anh trai nên cũng quên mất hỏi xem rốt cuộc cô ấy đã gặp
rắc rối gì.
Phẫu thuật chân không giống với các dạng phẫu thuật khác, sau phẫu thuật cần người nhà chăm sóc một tấc cũng không rời, vì vậy ngày hôm sau, Ôn
Lĩnh tỉnh lại liền đuổi em gái đi làm. Sau khi xác nhận nhiều lần rằng
anh không sao, Ôn Hân mới để bữa sáng lại rồi đưa Noãn Noãn đi học, sau
đó đi làm.
Hôm qua, Dữu Tử và Lệ Minh Thần đều không ở lại bệnh viện, Dữu Tử thần
thần bí bí, Lệ Minh Thần phải đến sư đoàn báo cáo thành tích trước,
nhưng trước khi đi anh dán vào bên tai Ôn Hân nói mấy chữ: anh sẽ nhanh
chóng quay lại.
Lúc ấy, thiếu tá thấy Ôn Hân đỏ mặt tía tai, rất hài lòng với dáng vẻ “ngóng chồng về nhà” của vợ.
Tám giờ rưỡi, Ôn Hân đi vào phòng làm việc với tâm tình vô cùng tốt.
Một ngày cuối hạ xem như bắt đầu tốt đẹp, bời vì hai người đàn ông đột nhiên đến, quả thực là đầu hổ bị đặt một cái đuôi rắn.
Khi thư ký Tiểu Lưu của Vạn Cương đi vào thông báo họp, Ôn Hân đang tra
cứu nội dung công việc của bộ phận quản trị nguồn nhân lực, gần đây
nhiều việc, bên Hằng Vũ muốn cô xử lý, tinh lực của Ôn Hân có hạn, về
phương diện nhân lực trước kia ít khi nằm trong nội dung công việc của
cô.
Sau khi kiểm tra xong tình hình tiền thưởng đi công tác gần đây của công ty, giấy tờ thanh toán mới lật được một tờ, thì Tiểu Lưu đã gõ cửa vào
phòng rồi, “Trợ lý Ôn, Tả tổng của Hằng Vũ và Ngụy tổng của chúng ta đều đến rồi, Vạn tổng muốn tôi thông báo cho cô mười phút sau họp ở phòng
hội nghị.”
"Tôi biết rồi...." Ôn Hân lập tức giống như ăn phải con ruồi bị nghẹn
đáp lại một tiếng. Khi Tiểu Lưu nói “Tả tổng” thì trên lưng Ôn Hân liền
ngưa ngứa, giống như mình lại bị thứ gì đó ươn ướt hôn một cái.
Cuối cùng sau khi quét mắt đến danh sách thanh toán huấn luyện, thanh
toán đi công tác, cùng với thanh toán tai nạn lao động, Ôn Hân không có
tâm trạng nữa, tắt EXCEL đi, tắt màn hình máy chủ, Ôn Hân mới đứng dậy
chỉnh lại quần áo rồi ra cửa lên lầu.
Phòng hội nghị nói nhỏ cũng không hề nhỏ, là một căn phòng được sửa sang lại một lần nữa sau khi Vạn Bác thuộc về Thiên Hòa, khoảng bốn mươi mét vuông, từ bề mặt bên trong cho đến thiết bị chiếu hình, rồi xuống đến
lưng ghế tựa mềm mại, đều cực kỳ thượng lưu.
Ôn Hân vào cửa thấy Ngụy Dược ngồi ở vị trí cao nhất vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Tả Tuấn, trong lòng liền khó chịu.
Ngụy Dược tuyệt đối là vì giữ thể diện mới dùng căn phòng này tiến hành hay là nói tạm thời không cần nó.
Mấy lần trước anh không có ở đây, Ôn Hân tùy tiện tìm một phòng bàn bạc
với Hằng Vũ, cũng không thấy tên ngựa đực có phản ứng không tốt gì cả.
Lúc Ôn Hân đi vào, hai người đàn ông nhìn thấy cô, Ngụy Dược nghiêng
người hướng về phía bên cạnh, như chờ đợi Ôn Hân có thể ngồi vào chỗ
trống bên cạnh anh; Tả Tuấn không nghiêng người, anh ta lười biếng ngả
lên ghế.... nới lỏng cúc cổ áo.
Sắc dụ!
Nhưng việc phân cao thấp giữa hai người đàn ông này rơi vào trong mắt phụ nữ ít cảm tình, lại hết sức ngây thơ.
Cô cũng không cố kỵ ánh mắt như mang theo lưỡi câu của hai người này,
trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ở phía cuối cách xa bọn họ nhất.
Một đầu một đuôi, khoảng cách không thể tiếp xúc khiến mặt Ngụy Dược
trắng bệch lại càng trắng hơn, anh không nhịn được nhìn Tả Tuấn một cái, ngựa đực ngược lại không mất mác, chỉ là ánh mắt nhìn Ôn Hân nhiều thêm một tầng: cô vì ánh mắt tự luyến của hắn mới không qua đây ngồi.
"Người căn bản đã đến đủ rồi, Vạn Tổng, bắt đầu được rồi." Năm phút sau, Tiểu Lưu nói với Vạn Cương ngồi bên cạnh Ngụy Dược.
Ngụy Dược là ông chủ Vạn Bác, nhưng thực tế đưa vào hoạt động vẫn là Vạn Cương. Lão Vạn khó chịu bị k