pacman, rainbows, and roller s
Không Nghe Lời Vậy Mời Xuống Giường

Không Nghe Lời Vậy Mời Xuống Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324935

Bình chọn: 8.00/10/493 lượt.

ờ sáng, nhìn anh trai nằm trên xe

giải phẫu bị đẩy từ từ vào phòng phẫu thuật, vẻ căng thẳng trên mặt Ôn

Hân đang đứng không hề kém hơn so với anh trai đang nằm trong đó. "Cô à, dượng út và chị sao còn chưa tới?"

Ôn Hân sờ đầu cô bé, "Hãy đợi cùng với cô đi."

Có lúc, không phải là cô không muốn tìm một bờ vai dựa vào, nhưng thời

điểm cần thì bờ vai đó lại không ở đây. Lệ Minh Thần không ở đây, Tả Dữu cũng không ở đây, Ngụy Dược càng không phải đối tượng cô có thể suy

xét. Ôn Hân của hiện tại, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Người nên xuất hiện thì không thấy đâu, người không nên xuất hiện lại bất ngờ xuất hiện.

Phẫu thuật bắt đầu chưa được mười phút, Ôn Noãn vốn đang thành thật ngồi ở một bên bắt đầu uốn qua uốn lại, đôi mắt nhỏ cũng không ngừng nhìn

chằm chằm vào đèn trên đỉnh đầu, "Noãn Noãn, đợi chút nữa đi, ba ra ngay ấy mà." Ôn Hân vỗ vỗ Ôn Noãn, muốn cô bé bình tĩnh.

"Cô ơi, dì...." Theo hướng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn cau có

lại, xa xa Chu Giai Di vẫn đeo kính mắt lớn như ngày đó đứng ở đầu bên

kia của hành lang, đang nhìn Ôn Hân và Ôn Noãn ở đầu phòng phẫu thuật

bên này.

"Cô tới làm gì?" Đối với Chu Giai Di, trước giờ Ôn Hân nói không ít lời

lạnh nhạt, nhưng trường hợp ngăn cản không thích hợp, vậy nên cô đi đến

gần kề Chu Giai Di thấp giọng nói với cô ta.

"Hôm nay Ôn Lĩnh phẫu thuật, tôi tới nhìn thử chút." Âm thanh Chu Giai Di hôm nay hơi khàn, không lớn giống như trước kia.

"Nơi này không hoan nghênh cô, anh trai tôi cũng không muốn gặp lại cô, cô đi đi."

Khi Ôn Hân đang hạ lệnh đuổi khách với Chu Giai Di, cửa phòng phẫu thuật khép lại không bao lâu bỗng mở ra một lần nữa, một người bác sĩ trẻ mặc quần áo mổ màu xanh đi ra."Ai là người thân?"

Vào bệnh viện công tác hai năm lần đầu tiên bác sĩ trẻ gặp người nhà

bệnh nhân không hấp tấp đợi ở cửa phòng, vì vậy ấn tượng lần đầu gặp mặt của bác sĩ trẻ với gia đình này không tốt.

Thấy bác sĩ gọi, Ôn Hân không có thời gian để ý đến Chu Giai Di nữa, chạy thẳng tới cửa.

"Bác sĩ, anh tôi thế nào rồi?"

"Năm đó khi bệnh nhân làm phẫu thuật cắt chi, từng gắn vào trong xương

một cây đinh thép, vật này để giúp anh ta sau này có sức chống chi giả,

nhưng xem xét từ tình hình mức độ bắp thịt còn hoạt động được của anh

ta, thì những năm này chắc hẳn là không kết hợp dùng chi giả, hiện tại

đinh thép đã cũ kỹ rồi, dẫn đến bắp thịt ở phần chân bị nhiễm trùng, tôi đến để trưng cầu ý kiến của các người, là bỏ đinh thép cũ thay bằng cái mới, hay là dứt khoát không đổi.”

"Bác sĩ, thêm đinh và không thêm có gì khác biệt ạ?" Trong lúc Ôn Hân

đang mải suy nghĩ xem nên làm thế nào, thì Chu Giai Di đi qua cùng lên

tiếng hỏi trước.

"Nói trắng ra là, thêm đinh có thể kết hợp chi giả, mà không thêm chỉ sợ rằng xương đùi của bệnh nhân không đủ lực chống đỡ, dù sao năm đó xương cũng dập nát một đoạn dài như vậy.”

"Thêm, dĩ nhiên thêm...." Một âm thanh thở không ra hơi từ xa truyền đến, Tả Dữu chạy đến váy bên người cũng bay phấp phới.

Mà phía sau cô ấy chính là Lệ Minh Thần mặc quân trang cả người mệt mỏi.

Lệ Minh Thần cũng không ngờ hôm trước anh em ở sư đoàn lại chủ động gửi

chiến thư cho bọn anh, nói cái gì mà so tài nghệ với các tinh anh của sư đoàn 952, gặp con mẹ nó quỷ đi, trong sư đoàn 952 trước giờ không có

lính yếu ớt, mà Lệ Minh Thần vừa mới được phái đi Vân Nam đặc huấn trở

lại càng không phải lính yếu, nên anh chủ động xin đi giết giặc là

chuyện không thể thoái thác.

Nhưng Lệ Minh Thần quên một chuyện, coi như không phải diễn tập quân sự, nhưng thi đấu thể thao “hữu nghị” giữa sư đoàn với sư đoàn sao có thể

nhanh như vậy, suốt cả hai ngày, thi đấu bắn bia thực tế, từ máy tính

theo dõi định vị, anh em sư đoàn thật sự là vắt hết óc suy nghĩ mới có

thể làm tỉ số hơn được mấy lần. Sáng sớm ngày thứ ba, Lệ Minh Thần giành thắng lợi trở về ngay cả râu cũng không buồn để ý, thế nên râu ria xồm

xoàm chạy tới bệnh viện, đồng thời gặp Thủy Quả ở cửa bệnh viện.

Lệ Minh Thần đối với em gái vẫn luôn là phục tùng chủ quan là chính,

trấn áp vũ trang là phụ, nhưng lần này, anh không đứng ở bên Tả Dữu.

Lệ Minh Thần đi từng bước từng bước từ cửa thang máy đến bên Ôn Hân,

không giống sự vội vã của Tả Dữu, mỗi một bước đi của Lệ Minh Thần đều

giống như một bàn tay lớn từng chút an ủi trái tim hoảng loạn của Ôn

Hân.

Đùi của anh trai là căn bệnh quái gở, lấy cây đinh ở bên trong nhiều năm ra rồi lại trồng một cây mới vào, đau đớn bên trong đó Ôn Hân có thể

tưởng tượng ra được. Nhưng nếu như không trồng, vậy thì chút khả năng đi lại của anh trai cũng có thể mất.

"Sao rồi?" Lệ Minh Thần vừa đi lại gần, Ôn Hân thuận thế liền dựa vào ngực anh, động tác thoải mái như tự nhiên.

Cô đơn quá lâu, mệt mỏi quá lâu rồi cô cũng có chỗ để dựa vào.

Lệ Minh Thần chính xác là một quân nhân quen với thô lỗ, nhưng điều này

không có nghĩa là anh không có mặt tinh tế, anh vỗ lưng Ôn Hân, "Anh tôn trọng sự lựa chọn của em." Lệ Minh Thần dừng một chút, lại nói, "Nhưng

anh nghĩ, nếu như là tự bản thân Ôn Lĩnh quyết định, anh ấy sẽ từ bỏ,

ha