
g tích tắc, người đó bỗng nhiên quay đầu lại hỏi cô: “Cô mới từ Nga về?”. Cô kinh ngạc sợ hãi, ánh mắt nhìn xuống,
nhìn thấy trên bìa cuốn sách của mình viết một hàng chữ tiếng Nga mới
hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiên sinh, cách bắt chuyện của anh không
hay chút nào”. Anh không hề lúng túng, ngược lại cười rất ung dung nói:
“Tiểu thư, tôi cũng mới từ Nga về cho nên mới muốn bắt chuyện với cô”.
Cô bất giác mỉm cười, đang định nói
tiếp, bỗng nhiên đầu kia toa tàu có tiếng ồn ào lớn, cô không nén được
đứng dậy đi về bên đó, hóa ra mấy người của Dĩnh quân và trưởng toa đang thương lượng không bên nào chịu bên nào, hai người ép trưởng toa sang
một bên, những người còn lại bắt đầu lục soát từng căn phòng. Cô nhìn
mấy người đó mời hết hành khách nam đi một mình ra khỏi toa, kiểm tra
từng người, trong lòng bất giác âm thầm kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy
người bên cạnh nói nhỏ như thì thầm, nhưng là tiếng Nga: “Помогите мне”
(giúp tôi).
Cô kinh ngạc quay đầu lại, dưới ánh đèn
trần vàng vọt, ánh mắt anh sâu thẳm khó lường, đen như sắc đêm ngoài cửa sổ, không nhìn ra bất cứ đầu mối nào. Trong chớp mắt cô đã hiểu, hóa ra tình cảnh trên cả quãng đường này đều là vì anh mà ra, rốt cuộc anh là
ai? Cô không nên gây bất cứ phiền phức nào, nhưng anh gần cô đến thế,
trên người có mùi thuốc lá vị bạc hà nhạt nhạt, giống như mùi trên người Hứa Kiến Chương, gần gũi quen thuộc. Người soát tàu đã ở gần khoảng ba
mét, chỉ cách họ một căn phòng, cô hơi chần chừ, anh nhẹ nhàng đẩy ra,
kéo cô vào trong phòng. Trái tim cô đập thình thịch, hỏi nhỏ: “Anh là
ai?”.
Anh đưa ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng,
đã có người gõ mạnh cửa phòng, cái khó ló cái khôn anh nằm lên giường,
thuận thế kéo cô ngồi xuống giường, đồng thời tiện tay cầm cuốn sách của cô lên, cô không kịp có bất cứ phản ứng gì, cửa phòng đã bị mở ra. Cô
đứng bật dậy, anh cũng giống như bị giật mình, đặt sách xuống quát hỏi:
“Làm cái gì thế?”.
Mấy người đó quan sát hai người họ không rời, trong lòng cô như có người đánh một tràng trống dồn dập, anh lại
vô cùng trấn tĩnh, kệ đám người đó dò xét. Mấy người đó nhìn ngó một
lát, nói với người dẫn đầu: “Anh ra đây”. Anh biết không trốn được nữa,
hoặc là bây giờ bị lục soát, hoặc đến bến sau bị giải xuống tàu, chỉ cần thân phận bại lộ, đều là kiếp nạn khó thoát, tuy lòng như lửa đốt, ánh
mắt lại vẫn như không, ung dung thản nhiên nhìn Doãn Tĩnh Uyển một cái,
chầm chậm đứng dậy.
Doãn Tĩnh Uyển thay đổi suy nghĩ, cười
nói: “Các vị quan lớn hãy khoan, chúng tôi là thương nhân chân chính,
không biết nhà tôi mắc tội gì, mấy vị quan lớn muốn đem anh ấy đi đâu?”. Vừa nói, vừa lấy giấy thông hành đặc biệt ra, người dẫn đầu nghe nói họ là vợ chồng, sắc mặt hơi dịu lại, cầm lấy giấy thông hành đó xem, liền
nở một nụ cười: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm, làm phiền hai vị rồi”, rồi chầm
chậm lui ra ngoài, ánh mắt lại vẫn chăm chú nghi ngờ nhìn hai người,
tiện tay giúp họ đóng cửa phòng, cửa lại không đóng kín, chừa lại một
khe hở.
Mồ hôi lạnh đã toát dưới lần áo trong
của cô, thấy tình thế bất lợi, không biết nên làm thế nào mới ổn, anh
bỗng nhiên đi tới kéo cô vào lòng, không đợi cô phản ứng lại, anh đã bất ngờ hôn cô. Cô cực kỳ hoảng sợ, dường như tất cả máu đều ào ào chảy lên não. Sự tiếp xúc xa lạ mà nóng bỏng ấy, cảm giác chưa từng có, hơi thở
và sức nóng lạ lẫm trên môi, cô vùng vẫy theo bản năng, lại bị sức lực
của anh siết lấy không thể động đậy. Cô chưa từng tiếp xúc thân mật như
vậy với đàn ông, hơi thở của anh lấp đầy mọi thứ, giống như thiên la địa võng không thể trốn chạy. Cô cảm thấy bản thân mình bị cuốn vào trong
gió lốc, không thể nghe thấy gì, không thể nhìn thấy gì, cảm giác duy
nhất là sự nóng bỏng trên môi, cùng với sự cướp đoạt gần như thô bạo của anh. Cánh tay anh bỗng nhiên buông ra, cô lập tức tát một cái không hề
suy nghĩ, tay anh vừa bỏ ra đã nắm lấy cổ tay cô, nói nhỏ: “Xin lỗi”.
Cô quay đầu lại, thấy cửa phòng đã khóa, giờ mới hiểu ra, chỉ là quá phẫn nộ, giơ tay tát thêm một cái, anh lại
không hề tránh, chỉ nghe “chát” một tiếng, tay đã tát mạnh vào mặt anh.
Cô thấy anh ra tay lần đầu tiên, đã biết dù thế nào mình cũng đánh không lại anh, nhưng không ngờ anh lại không hề ngăn cản mình tát lần thứ
hai, hơi thảng thốt, chỉ thấy trên mặt anh dần dần hiện lên vết ngón
tay, anh lại chỉ mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô”.
Cô hừ một tiếng, nói: “Coi như anh may
mắn, tôi đang có cửa, có giấy thông hành trong tay, mới có thể đuổi đám
người đó đi, nếu không thì vẫn bị anh liên lụy”. Thật là quỷ ám, ma xui
quỷ khiến mới giúp đỡ anh, thấy vết ngón tay mờ mờ trên mặt anh, cô thấy hơi có lỗi, “này” một tiếng, hỏi: “Anh tên là gì?”.
Anh nghĩ một lát. Nói: “Tôi họ Lục, Lục Tử Kiện”. Cô cười tươi: “Trùng hợp thế, tôi họ Ngũ, Ngũ Tử Tư”(*).
Anh biết cô biết rõ bản thân mình báo
tên giả, cố ý trêu chọc như thế, lúc đó chỉ mỉm cười, nói: “Có thể đi
cùng tàu với tiểu thư, cũng coi như là có duyên phận, tuy đại ân không
thể cảm tạ hết, nhưng vẫn xin hỏi quê quán tiểu thư, hôm khác sẽ đến nhà cảm