
hì lịch sự giới thiệu: “Chào Doãn tiểu thư, tôi là Thẩm Gia Bình, đội trưởng vệ quân của Cậu Sáu, Cậu Sáu phái tôi
đến đón Doãn tiểu thư”.
Tuy cô đã có sự chuẩn bị nhưng trong
lòng ít nhiều vẫn thấp thỏm bất an, cô kiêu ngạo gan dạ hơn người, ngồi
trên xe cuối cùng cũng trấn tỉnh lại. Đào phủ và soái phủ vốn không xa
nhau, đi một lát đã đến, ô tô đi thẳng vào trong, đi thêm một đoạn rất
xa rồi mới dừng lại. Đã có người hầu đợi sẵn đi lên mở cửa giúp cô, hóa
ra ô tô dừng lại ở trước một tòa nhà gạch xanh rất lớn, trước lầu là
vườn hoa kiểu Tây, giữa mùa xuân cành lá sum sê tươi tốt, vô cùng đẹp
đẽ. Người làm dẫn cô vào bên trong, trên đường đi xuyên qua một phòng
khách như cung điện, đi qua hành lang là một phòng khách thiết kế theo
kiểu Tây, nền trải một tấm thảm, giẫm lên mềm mại không phát ra tiếng
động, trên thảm là hình hai đóa hoa phù dung rất lớn, bộ ghế sofa giống
như nhụy hoa ở giữa. Cô vừa ngồi xuống liền có người bưng trà lên.
Cô vừa uống trà vừa đợi một lát, bỗng
nghe thấy bên ngoài bức bình phong có người vừa nói chuyện vừa đi vào:
“Thật xin lỗi, để Doãn tiểu thư đợi lâu”. Chính là Mộ Dung Phong, ở nhà
anh mặc áo sơ mi dài, khí thái anh hùng lại thêm vài phần nho nhã. Cô
thướt tha đứng dậy, anh thấy cô hôm nay mặc váy dài kiểu phương Tây,
càng trở nên duyên dáng, thấy cô thoải mái đưa tay ra, anh vội vàng bắt
tay với cô: “Vốn định tự mình đi đón Doãn tiểu thư, nhưng buổi sáng có
chút việc đột xuất cho nên đến muộn, mong Doãn tiểu thư thông cảm”.
Tĩnh Uyển nói: “Cậu Sáu là quản lý quân
sự chính trị của chín tỉnh, trăm công nghìn việc, tôi mới là người đến
làm phiền, vô cùng có lỗi”. Mộ Dung Phong ngồi xuống nói chút chuyện
phong cảnh Thừa Châu, không lâu sau liền có người làm đến báo: “Nhà bếp
xin ý kiến Cậu Sáu, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ”. Mộ Dung Phong nói: “Vậy ăn cơm trước đi”. Anh đứng dậy, đột nhiên nói: “Doãn tiểu thư cứ ngồi
đó, tôi đi một lát rồi quay lại”. Không lâu sau, Mộ Dung Phong liền thay một bộ Tây phục đến, cười nói: “Hôm nay mời Doãn tiểu thư thử tài nghệ
nấu đồ Tây của nhà chúng tôi”. Tĩnh Uyển thấy anh thay Âu phục, càng trở nên phóng khoáng phong lưu, nhưng dẫu sao trẻ tuổi, cũng thích thời
thượng giống các công tử phong lưu bình thường. Lại nghe anh nói là ăn
đồ Tây, cô liền đáp: “Cậu Sáu khách sáo quá rồi”.
Nhà bếp của Mộ Dung phủ đương nhiên
không hề tầm thường, nấu ăn cũng rất đúng kiểu. Tuy chỉ có hai người ăn
cơm, nhưng có một đống người hầu hạ rất niềm nở. Vừa mới đưa lên món
chính thứ hai, bỗng một người hầu đến báo cáo: “Cậu Sáu, sư đoàn trưởng
Thường xin gặp”.
Mộ Dung Phong nói: “Mời ông ấy vào đi”.
Một lát sau, người hầu liền dẫn vị sư
đoàn trưởng Thường đó vào, Tĩnh Uyển thấy người này khoảng trên dưới năm mươi tuổi, dáng vẻ oai phong vừa mở miệng là tiếng vang như chuông
đồng, ông ta gọi một tiếng: “Cậu Sáu”. Sự đoàn trưởng Thường nhìn thấy
Tĩnh Uyển, thầm ngạc nhiên, đôi mắt chỉ lo dò xét. Vì ông ta là thuộc
cấp cũ của Mộ Dung Thần nên xưa nay Mộ Dung Phong gọi là “chú Thường”,
anh hỏi: “Chú Thường chắc vẫn chưa ăn cơm, ngồi xuống ăn chút nhé”. Vị
sư đoàn trưởng Thường đó giận dữ đùng đùng đi đến, vì có mặt người ngoài nên một bụng tức giận mà cố kìm nén không xả ra, khó chịu nói: “Cảm ơn
Cậu Sáu, tôi ăn rồi. Cậu Sáu có thể nói chuyện riêng với tôi vài câu
được không?”.
Mộ Dung Phong nói: “Có gì chú cứ nói đi, Doãn tiểu thư không phải người ngoài”. Vì anh chưa kết hôn hên xưa nay
không tiếp nữ giới ở nhà, sư đoàn trưởng Thường ngẫm nghĩ, cảm thấy vị
Doãn tiểu thư này nhất định là người đặc biệt, ông là thuộc cấp cũ theo
Mộ Dung Thần chinh chiến nhiều năm, nhiều lúc xin chỉ thị quân sự trước
trưởng kỷ của Mộ Dung Thần, tứ phu nhân được Mô Dung Thần yêu chiều nhất trong những năm cuối đời luôn ở bên cạnh châm thuốc giúp ông, họ coi
như không thấy bà – bây giờ cũng coi như không thấy Tĩnh Uyển, liền mở
miệng nói: “Quân lương Cậu Sáu đồng ý điều động, đến bây giờ vẫn chưa
tới Thượng Hả”. Mộ Dung Phong đáp: “Trước mắt quân lương thiếu hụt, chú
cũng biết đấy”. Sư đoàn trưởng Thường hỏi: “Vậy tại sao Cậu Sáu lại phát hơn một ngàn bột mì cho Lưu Tử Sơn?”. Mộ Dung Phong nói: “ Lưu Tử Sơn
dẫn quân trấn giữ Thượng Hải, đối đầu với Dĩnh quân, đương nhiên phải ổn định lòng quân tiền tuyến”.
Sư đoàn trưởng Thường hỏi lại: “Chẳng lẽ Thường Đức Quý tôi không phải đang dẫn quân đối đầu với Dĩnh quân sao?
Tại sao Cậu Sáu điều quân lương cho Thượng Hải, lại không chịu cho
Thượng Hà chúng tôi?”. Mộ Dung Phong cũng không tức giận, mỉm cười nói:
“Chú Thường đừng nóng, đợi đợt quân lương này đến, cháu lập tức điều
động đến cho chú”. Thường Đức Quý hừ một tiếng, nói: “Cậu Sáu nhất bên
trọng nhất bên khinh như vậy, thiên vị Lưu Tử Sơn, thật khiến huynh đệ
già chúng tôi đau lòng”. Mộ Dung Phong lạnh nhạt nói: “Chú Thường đa
nghi quá, đều là đồng bào một quân, sao cháu lại nhất bên trọng nhất bên khinh chứ?”. Thường Đức Quý lại hừ một tiếng, nói: “Cậu Sáu từ nước
ngài về, thích chơi mấy thứ đồ Tây, Lưu Tử Sơn biết chút ít v