
n đã biết là một tiểu thư rất thông minh. Cô này thấy trong hoa viên có người lạ
liền dừng bước, Tĩnh Uyển không biết thân phận cô, cũng không tiện xưng
hô, đành cười cười, chào hỏi qua loa. Đang trong lúc do dự thì nghe
tiếng giày da ngoài hành lang, chính là Mộ Dung Phong đang đến.
Cô gái đó vừa nhìn thấy anh, liền gọi
một tiếng: “Anh Sáu”. Tĩnh Uyển thấy làm lạ, chưa từng nghe nói anh còn
có một cô em gái như thế này. Mộ Dung Phong giới thiệu hai người cho
nhau, hóa ra cô gái này chính là Triệu Thù Ngưng – em họ của Mộ Dung
Phong, cậu Mộ Dung Phong qua đời từ sớm. Mộ Dung phu nhân đem cô cháu
gái này về nuôi ở Mộ Dung gia, sau khi Mộ Dung phu nhận qua đời, Mộ Dung Phong nhớ thương mẹ, coi cô em họ này như em ruột, cho nên Triệu Thù
Ngưng lớn lên trong Mộ Dung phủ.
Lúc này Mộ Dung Phong hỏi: “Thù Ngưng,
buổi tối anh mời Doãn tiểu thư đi nghe kịch, em có đi không?”. Thù Ngưng cười nói: “Xem ra, anh Sáu muốn mời khách rồi, tối em hẹn bạn đi xem
phim, không thể đi được”. Lúc nói chuyện, mắt cô không nhịn được nhìn
Tĩnh Uyển dò xét, Mộ Dung Phong hỏi: “ Là phim gì thế, ngay cả Võ Gia Pha của Ngụy Sương Hà em cũng không nghe mà lại muốn đi xem phim đó?”. Thù
Ngưng đáp: “Là một bộ phim tình yêu của nước ngoài, tên là Sai đến cùng, nghe nói rất hay đấy”. Mộ Dung Phong bật cười: “Cái tên này kỳ quái
thật, hình như đã từng nghe tên rồi”.
Cô ấy không đi nghe kịch, sau bữa cơm Mộ Dung Phong và Tĩnh Uyển ngồi xe ô tô đến Quốc Quang. Đại kịch viện Quốc Quang là kịch viện sang trong nhất phía Bắc, không hề thua kém với đại
kịch viện Càn Trung của Càn Bình. Vì hôm nay là lần đầu Ngụy Sương Hà
lên sân khấu biểu diễn tại Thừa Châu, nên những người mê kịch, diễn viên nghiệp dư, cùng với quan to, người giàu thích nghe kịch đã đợi ở trong
kịch viện từ lâu, khắp lầu trên lầu dưới đã ngồi kín ghế, toàn là đầu
người đen kịt.
Mộ Dung Phong đương nhiên có phòng bao ở đại kịch viên, cận vệ đã bố trí canh gác đâu vào đấy, anh khoác tay
Tĩnh Uyển lên lâu, tất cả cảnh vệ đứng nghiêm vác súng hành lễ, âm thanh đồng loạt âm vang như tiếng sấm rền, ngay cả nền nhà cũng hơi rung
rung, hai phòng bên vốn dĩ có không ít thuộc cấp trong quân đội, thấy
anh đi vào, tất cả hô một tiếng đứng dậy, lần lượt hành lễ. Tĩnh Uyển
chỉ thấy trên lầu dưới lầu, mấy trăm con mắt đều nhìn vào mình, cô tuy
thoải mái phóng khoáng những cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng hơi hối
hận, không ngờ trong kịch viện này có nhiều tướng lĩnh Thừa quân đến
thế.
Họ ngồi xuống, mấy nhân vật quan trọng
trong Thừa quân đến chào Mộ Dung Phong, tuy họ đều mặc thường phục nhưng vẫn theo lễ nghi quân đội, Mộ Dung Phong cười nói: “Được rồi, quay về
nghe kịch hết đi, tôi khó khăn lắm mới đến nghe kịch một lần, mấy người
cứ bày trò như thế có để ông chủ Ngụy hát không?”. Tiếng chiêng trống
trên sân khấu dần dần nổi lên, Tĩnh Uyển tuy nghe nói vở Võ Gia Pha của
Ngụy Sương Hà nổi tiếng thiên hạ, nhưng cô có bao chuyện phải lo nghĩ,
làm sao nghe nổi chứ? Mắt nhìn lên sân khấu, tâm hồn sớm đã không biết
bay về phương nào.
Đang trong lúc thất thần, Lan Cầm đã gọt xong một quả táo, đưa cho Tĩnh Uyển trước, Tĩnh Uyển liền nhường cho Mộ Dung Phong cười nói: “Doãn tiểu thư không cần khách sáo, đồ lạnh như
vậy, buổi tối tôi không dám ăn”. Mộ Dung Phong nghe xong câu này mới
nhận lấy, tiện tay lại đưa cho Thẩm Gia Bình đứng đằng sau lưng.
Trên sân khấu, Ngụy Sương Hà đang hát
đến câu: “Tay cầm cung vàng đạn bạc, bắn rơi chiếc áo lụa đẫm máu. Mở áo lụa ra xem, mới biết chị ba bị giày vò. Vội vã trở về không quản ngày
đêm, vì sự đoàn viên của hai vợ chồng họ”.
Mộ Dung Phong liền nói: “Tên Tiết Bình
Quý này cò có chút lương tâm, qua mười tám năm vẫn chưa quên Vương Bảo
Xuyến”. Tĩnh Uyển liền nói: “Loại lương tâm này không cần cũng được.
Hắn ở Tây Lương lấy công chúa Đại Chiến, mười tám năm vinh hoa phú quý,
bỏ lại người vợ đã kết tóc se tơ, không thèm màng đến. Đến bây giờ nghĩ
ra, cảm thấy nên quay về thăm, hắn ta coi phụ nữ trên thế giới này là
cái gì chứ?”. Mộ Dung Phong nói: “Phụ nữ thời xưa cũng có điều khó xử
của họ, mười tám năm đợi chờ, trinh tiết đó khiến người ta khâm phục,
cho nên mới có kết thúc viên mãn làm hoàng hậu”. Tĩnh Uyển cười một
tiếng, nói: “Loại đàn ông vong ân bội nghĩa như Tiết Bình Quý, vì giang
sơn hoàng vị mà bỏ rơi cô ấy, cuối cùng cò vờ vĩnh cho cô ấy làm hoàng
hậu, đấy mới là sự giả tạo thật sự. Đây cũng là sự thảm thương của phụ
nữ thời xưa, nếu đổi là phụ nữ bây giờ, chắc chắn sẽ ném áo vàng mũ
phượng vào người hắn, hiên ngang ra đi”.
Mộ Dung Phong đang định nói, vừa hay
khúc: “Tây Bì nước chảy” hát xong, lầu trên lầu dưới hoan hô như sấm.
Hai người cũng vỗ tay theo, Ngụy Sương Hà nhìn về phía căn phòng bao,
đương nhiên vô cùng nỗ lực. Họ tiếp tục nghe kịch, trên lan can của căn
phòng bao đặt đầy hạy dưa, đậu phộng, mứt hoa quả, mứt kẹo, trà, điểm
tâm… Mộ Dung Phong vô cùng khách sáo, tự mình bưng tách trà đến nói:
“Doãn tiểu thư, mời dùng trà”. Tĩnh Uyển vội vàng nhận lấy, luôn miệng
cảm ơn