Duck hunt
Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323925

Bình chọn: 8.00/10/392 lượt.

“xoạc”, chỗ xẻ của sườn xám đã rách ra. Anh thấy cô

giẫm lên cửa sổ, trong lòng rất hốt hoảng, đưa tay ra theo bản năng muốn đỡ lấy, cô lại không để ý, thuận theo cửa sổ nhảy xuống, nhanh nhẹn

lanh lẹ rồi đứng vững, lại lấy khăn tay phủi phủi bụi sau tà váy, vẻ mặt điềm nhiên như chỉ là mới vươn người hái nhành hoa, ngẩng đầu lên nở

một nụ cười rất đẹp với anh.

Anh cố gắng kìm chế không nhìn về phía

vết rách đó, chỉ là trong lòng thấy kỳ lạ, sợ không quản nổi ánh mắt

mình, đành ho một tiếng nói: “Mời tiểu thư đi bên này”. Tĩnh Uyển lúc

này mới nói nhỏ: “Tôi họ Doãn, Doãn Tĩnh Uyển”. Anh “ừ” một tiếng, đưa

tay ra nói: “Doãn tiểu thư hân hạnh”. Tay cô rất lạnh,anh nhớ lại lúc

nhỏ mình cầm chiếc dùi bằng ngọc Dương Chi để niệm Phật của mẹ, nắm

trong lòng bàn tay cũng lành lạnh như thế, giống như hễ lơi là sẽ tuột

xuống đất vỡ nát nên luôn cố gắng giữ thật cẩn thận. Anh thấy bộ đồ của

cô đã hỏng, như thế này cũng không thể gặp ai, trong lòng liền có tính

toán.

Anh đi phía trước, Tĩnh Uyển rớt sau anh hai ba bước, không biết anh đưa mình đi đâu, từ vườn hoa đó men theo

hành lang rẽ mấy lần, lại đi qua rất nhiều sân, đằng sau lại là một căn

nhà nhỏ kiểu Tây, trước căn nhà đó có một bóng đèn điện sáng trắng,

chiếu vào một cây liễu rất lớn, gió đêm thổi qua, hàng ngàn chiếc lá rủ

xuống lan can nhỏ màu đỏ, như tranh như hoa.

Tĩnh Uyển không có tâm trạng nào mà ngắm cảnh, Mộ Dung Phong đi vào phòng, gọi một tiếng: “Chị ba”. Hóa ra đây

là nơi ở của Mộ Dung tam tiểu thư, anh nghĩ rằng lúc này chị ba đang

tiếp khách ở phía trước, ai ngờ vừa đúng lúc Mộ Dung tam tiểu thư về

phòng thay đồ, nghe thấy giọng anh, vội vàng đi từ trên lầu xuống, thấy

là hai người bọn họ, chưa nói gì đã nhoẻn miệng cười. Mộ Dung Phong cũng chẳng ngờ chị mình lại ở đây, chỉ định gọi người hầu đem một bộ quần áo đếnn, lúc này đành nói với chị: “Chị ba bảo người đem một bộ quần áo

đến để cô ấy thay trước đi”. Trên trần nhà của căn phòng đó treo bốn

chiếc đèn chùm thủy tinh rất lớn, Mộ Dung tiểu thư nghe thấy câu này,

liền nhìn về phía người Tĩnh Uyển, lập tức thấy vết rách dài ở tà dưới,

không thể nhịn nổi, nét cười chầm chậm lộ nơi khóe mắt: “Chị có một bộ

sườn xám mới may, mặc hơi chật, vẫn chưa đem đi sửa. Doãn tiểu thư gầy

hơn chị, chắc sẽ mặc vừa”. Cô gọi người làm dẫn Tĩnh Uyển đi thay quần

áo, Tĩnh Uyển đi hai bước, bỗng nhiên nhớ ra, quay đầu lại nói với Mộ

Dung Phong: “Phiền anh đợi tôi một lát, tôi còn có chuyện muốn nói với

anh”.

Mộ Dung Phong còn chưa đáp lại: “Mộ Dung tam tiểu thư đã phì cười, vỗ tay Tĩnh Uyển nói: “Em yên tâm đi đi, chị

thay em trông nó, đảm bảo nó không đi đâu được hết”. Tĩnh Uyển thấy cô

nói vậy, biết rõ cô đã hiểu nhầm, nhưng chuyện này cũng không dễ biện

bạch, đành cười cười trước, rồi đi thay quần áo.

Lúc cô thay xong quần áo đi ra, chỉ thấy một mình Mộ Dung Phong ngồi ở đó hút thuốc, xung quanh yên lặng như tờ, ngay cả người hầu cũng không biết đi đâu. Anh thấy cô đi ra, tiện tay

dập điếu thuốc xuống gạt tàn, anh tuy xuất thân từ gia đình kiểu cũ,

nhưng cũng là nhân vật thời thượng trong xã hội thượng lưu, hiểu các lễ

tiết phương Tây, anh đứng dậy kéo ghế giúp cô, cô cảm ơn ngồi xuống,

đang do dự mở lời như thế nào, anh đã hỏi: “Doãn tiểu thư là người Càn

Bình phải không?”.

Trong lòng Tĩnh Uyển vốn rối loạn cực

độ, thấy Mộ Dung Phong nhìn mình, tuy anh là nhân vật nắm đại quyền

trong tay, nhưng vị trẻ tuổi nên không hề đem lại cho người khác cảm

giác hung hổ dọa người, ngược lại cô thấy ánh mắt rất ôn hòa, do đó ôn

tồn nói: “Cậu Sáu, thật không muốn giấu, tôi đến là có việc muốn cầu

xin”. Mộ Dung Phong “ồ” một tiếng nói: “Tôi vốn nợ ân cứu mạng của Doãn

Tiểu Thư, có gì xin hãy nói thẳng đừng ngại!”. Tĩnh Uyển liền nói rõ sự

việc với anh, sau đó nhìn anh không chớp mắt, anh hơi chau mày, lập tức

nói: “Doãn tiểu thư, cô từng giúp tôi lúc nguy nan, đại ân đó suốt đời

không quên. Nhưng việc này thứ lỗi tôi thật sự không thể đồng ý với cô”.

Cô vốn còn ôm chút hy vọng, nghe anh từ

chối thẳng thừng như vậy, trong mắt không kiềm được lộ ra ánh nhìn đau

lòng, tuyệt vọng. Anh cảm hấy rất có lỗi, hỏi: “Doãn tiểu thư, thật vô

cùng xin lỗi, tôi quả thật bất lực”.Cô “ừ” một tiếng nói: “Ngay cả anh

cũng đã bất lực, vậy thì thật sự không có cách nào rồi”.

Tuy anh chỉ gặp cô vài lần, nhưng đã cảm thấy cô gái trước mặt thật nhanh nhẹn, thẳng thắn không hề tầm thường,

là một người quyết đoán, không thua kém đấng mày râu. Bây giờ nhìn cô

tuyệt vọng, mới thấy được vẻ yếu đuối của con gái, khiến người ta không

nén nổi thương xót, nghĩ lại một lát, lại nói: “Thế này đi, cô ở lại đây hai ngày, tôi sắp xếp đưa cô đi dạo xung quanh, nếu có chuyện gì khác

tôi có thể giúp, xin hãy cứ nói”. Cô lắc đầu nói: “Ngoài chuyện này, tôi không có việc gì muốn nhờ anh giúp nữa”.

Trong chốc lát, căn phòng chìm trong yên lặng, rất lâu sau, anh mới hỏi: “Vị Hứa tiên sinh đó, chắc là người

thân của Doãn tiểu thư phải không?”. Tĩnh Uyên nói: “Anh ấy là vị hôn

phu của tôi”. Anh lại im lặng,