
. Đúng lúc đó, bỗng đằng sau lưng có người phì cười: “Hai người
này, thật là khách sáo đến mức giả tạo. Trong kịch nói nâng khay ngang
mày, tôn trọng nhau như khách, có lẽ chính là như thế này đây”.
Mộ Dung Phong quay đầu lại nhìn, cười vì gọi một tiếng “Dì”, hỏi “Dì tư đến lúc nào thế?”. Tĩnh Uyển đã đứng
dậy, thấy quý phu nhân đó khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo rất xinh
đẹp, đôi mắt thanh tú dưới hàng lông mày đen, dường như có thể câu hồn
đoạt phách, chưa nói đã tươi cười. Tĩnh Uyển nghe thấy cách xưng hô của
Mộ Dung Phong, cô đoán là Hàn thị tứ phu nhân được yêu chiều nhất lúc Mộ Dung Thần còn sống, mọi việc Mộ Dung gia đều do bà chủ trì, phân nữa
thân phận là bà chủ gia đình, vì thế Mộ Dung Phong rất tôn trọng bà. Lúc bà nắm lấy tay Tĩnh Uyển, cẩn thận dò xét cô một lượt, mới trả lời câu
hỏi của Mộ Dung Phong: “Dì đến từ lúc nào hả? Chính là lúc hai người
nâng khay ngang mày, làm bộ làm tịch đó”.
Mộ Dung Phong biết rõ bà hiểu nhầm,
nhung không hiểu vì sao trong lòng rất hài lòng, chỉ cười ầm ờ: “Mời dì
ngồi ạ”. Tứ phu nhân đáp: “Dì đang định về nhà, đi ngang qua đây, từ xa
đã thấy cảnh vệ đứng từ cửa kịch viện đến tận phố, dì biết ngay cậu ở
đây,cho nên đến xem xem”. Vì bà là trưởng bối cho nên Tĩnh Uyển rất
khách sáo, đích thân bưng chiếc ghế bên cạnh đến nói: “Mời dì ngồi ạ”.
Tứ phu nhân “ôi chao” một tiếng, cứ cười đến mức đôi mắt như ánh trăng
đang chảy, luôn miệng nói: “Không dám, không dám”. Tĩnh Uyển giờ mới
phát giác ra mình lỡ lời, ngại đến mức chỉ muốn độn thổ. Mộ Dung Phong
thấy tính cảnh này, liền nói chen vào: “Kịch đang hay, dì nghe hết rồi
về cùng chúng con nhé”. Tứ phu nhân là một người rất nghịch ngợm, thấy
thế thuận miệng đáp: “Đúng thế, kịch đang hay, hai người từ từ nghe đi,
dì đánh mạt chược cả ngày rồi muốn về nghỉ ngơi, không ở đây để người ta ghét đâu”. Tĩnh Uyển nghe từng câu chữ mang hai nghĩa đó của bà, bản
thân lại nói sai một câu, chỉ yên lặng không nói. Mộ Dung Phong thấy mặt cô ửng đỏ, xinh đẹp rung động lòng người, tron lòng không nỡ để cô khó
xử, cười nói: “Dì không chịu tha cho chúng con phải không? Kịch trên sâu khấu hay như vậy, dì cũng không chịu nghe mà muốn giễu cợt con?”
Tứ phu nhân nhoẻn miệng cười, nói: “Dì
đi, dì đi ngay đây”. Đi đến cửa phòng, bà lại quay lại nhìn, cười nói:
“Hai đứa từ từ nghe kịch đi”.
Nghe hết buổi kịch hôm đó, khi Tĩnh Uyển quay về Đào phủ đã khoảng mười một giờ. Cô ngủ muộn, nhưng trong lòng
có tâm sự nên dậy từ rất sớm. Tuy cô đã tỉnh, nhưng biết quy tắc của Đào phủ, ngoài Đào tư lệnh cần phải ra ngoài làm việc, những người khác đều ngủ đến ít nhất là mười giờ mới dậy. Cho nên cô nằm đó, nghĩ lại từng
chuyện cảm thấy tất cả giống như một bộ phim, chiếu lại một lượt trước
mắt, nghĩ đi nghĩ lại cứ cảm thấy không yên, khó khăn lắm chịu đựng đến
mười giờ mới đánh răng rửa mặt. Cô ở nhờ tại Đào phủ, đương nhiên đối
đãi với trên dưới đều khách sáo, người dưới vì cô rộng rãi, lại biết cô
là khách quý của Cậu Sáu và Tam tiểu thư cho nên vô cùng nịnh bợ. Lan
Cầm vừa thấy cô dậy, vội cười hỏi: “Doãn tiểu thư muốn ăn gì ạ? Phu nhân chúng tôi hôm qua đánh bài thâu đêm, vừa mới đi ngủ, cho nên trong bếp
có chuẩn bị sữa bò và bánh ngọt”. Tĩnh Uyển nói: “Ăn chút gì cũng được,
dù sao cũng còn sớm, tôi cũng chưa muốn ăn”.
Lan Cầm liền gọi bếp đem sữa bỏ và bánh
ngọt đến, Tĩnh Uyển uống hai ngụm sữa tươi nóng, chợt nghe thấy điện
thoại trong phòng đổ chuông, cô đang thắc mắc là ai gọi đến, Lan Cầm đã
đi nghe, rồi trở lại nói với cô: “Doãn tiểu thư, là Cậu Sáu”. Cô đi nghe điện thoại, Mộ Dung Phong rất khách sáo nói: “Hôm nay thời tiết rất
đẹp, tôi muốn mời Doãn tiểu thư ra khỏi thành đi săn, không biết Doãn
tiêu thư có vui lòng đến không?”.
Cô không ngờ sáng sớm anh đã gọi điện
đến vì điều này, cô nghĩ một lát rồi đồng ý. Mộ Dung Phong đích thân đến đón cô, anh không vào trong, chỉ đứng ngoài xe đợi. Lan Cầm đưa cô đến
cánh cổng nhỏ, từ xa xa anh đã thấy cô mặc một chiếc áo thun mùa xuân bó sát màu vàng nhạt,bên dưới mặc một chiếc quần ca rô màu xám, màu sắc
tươi sáng như thế, cô mặc vào trông thật thanh thoát khí thái, phong lưu dễ thương vô cùng, đặc biệt giống như một đóa hoa nghênh xuân xinh đẹp
đón gió. Tuy anh đã nhìn quen hàng trăm, hàng ngàn cô gái xinh đẹp như
muôn hồng ngàn tia, trăm hoa đua sắc, nhưng cũng không kìm được nhìn cô
chăm chú, ánh mắt sáng rỡ. Cô lên xe, thấy ánh mắt anh nhìn xuống, nhìn
vào đôi giày da dê của mình, liền cười giải thích: “Tôi nghĩ lúc về có
lẽ phải đi bộ, cho nên đi giày da”. Giờ anh mới tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng,nói: “Nếu Doãn tiểu thư không ngại, chúng ta ra ngoại thành cưỡi
ngựa”.
Tiết trời đương lúc cỏ xanh oanh liệng,
vó ngựa nhẹ phi. Mộ Dung Phong vốn hơi lo lắng, đích thân giúp Tĩnh Uyên kéo chặt hàm thiếc và dây cương, đưa tay ra đỡ cô, ai ngờ cô nhanh nhẹn như chim yến, chớp mắt đã leo lên lưng ngựa, Mộ Dung Phong từ nhỏ trong quân đội, lớn lên trên lưng ngựa, thấy vậy cũng không khỏi cảm thấy
người như cô thật hiếm có, thấy tư thế cô đoan