
m cười, thuận tay kéo cô lại gần mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô. Thanh âm kề sát tai
cô, như thể đang an ủi cô bé sắp bước vào trường thi, dịu dàng trấn an,
giúp cô ổn định tinh thần……
Bọn họ dắt tay nhau đi vào. Đi được một đoạn, Mục Táp trông thấy một
người phụ nữ đang cúi thấp mình, tay cầm cái siêu, tưới hoa trong vườn.
Động tác của cô ta thành thạo, song không kém phần tao nhã.
Tựa như hình ảnh của bộ phim nghệ thuật, người phụ nữ ấy từ từ đứng dậy, ánh mắt cô ta hướng về bọn họ.
Dáng người cô ta mảnh mai, thon thả. Mái tóc dài xõa tự nhiên bên
vai, làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, mắt sáng tựa sao, không lẫn
chút tạp chất. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người, cô ta lễ phép nở nụ cười nhu mì. Hình ảnh ngoài đời mà như thể đang chụp họa báo, nhã nhặn lịch
sự, đoan trang xinh đẹp.
Mục Táp theo bản năng mỉm cười lại, rồi kín đáo hỏi Tống Vực cô ta là ai.
Ánh mặt trời lả lướt trên toàn thân Tống Vực, phản chiếu trong đôi
tròng mắt đen sẫm của anh ta, toả ra những luồng sáng nóng bỏng. Bước
chân anh ta thoáng sững lại. Bờ môi khẽ nhếch, lơ lửng giữa độ cong của
niềm vui sướng và cung độ của sự châm chọc:
“Đó là chị dâu của anh.”
P/s: Bộ phim hai nhân vật đi xem có tên
là Đông Tà Tây Độc của đạo diễn Vương Gia Vệ. Phim có sự góp mặt của các diễn viên nổi tiếng: Trương Quốc Vinh, Trương Mạn Ngọc, Lương Triều Vỹ, Lưu Gia Linh….
Chị dâu……
Mục Táp khẽ khàng gật đầu. Cô sớm biết trưởng nam nhà họ Tống quanh năm suốt tháng phải sống chung
với bệnh tật, đầu năm trước, anh ta đã qua đời khi bệnh trở nặng.
Người phụ nữ xinh đẹp phía trước là dâu trưởng hiền thục của Tống gia, vợ của trưởng nam Tống Hạo, góa phụ Mạc Tử Tuyền.
Mạc Tử Tuyền không tiến về phía họ, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười, hệt như làn mây ngọn gió phiêu diêu tự tại. Lát sau, chị ta cầm theo cái
siêu, xoay người bước đi duyên dáng với một tư thái thanh tao, mỹ lệ.
“Chị ấy đẹp quá.” Mục Táp tán thưởng từ tận đáy lòng. Hiếm khi nhìn thấy mỹ nhân đích thực, cô không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Tống Vực lơ đễnh ‘ừ’ một tiếng, rồi dẫn Mục Táp đi vào nhà lớn.
Cơ ngơi của họ Tống luôn toát lên vẻ trang nghiêm mà không thiếu phần tinh xảo. Mục Táp vừa đi theo Tống Vực, vừa đưa mắt thưởng thức xung
quanh. Rất nhanh, phía trước xuất hiện hai người phụ nữ trung niên, mỉm
cười kính cẩn nghênh đón họ, dẫn họ đi đến phòng khách.
Bà Tống đã ngồi sẵn trên sô pha chờ hai người. Thấy họ tiến vào, bà
lập tức đứng dậy, thần sắc hòa ái dễ gần, giữa hai hàng chân mày hiện ẩn vẻ vui tươi.
Mục Táp lễ phép chào hỏi, khéo léo tặng bà phần quà gặp mặt đã được chuẩn bị chu đáo. Bà Tống tiếp nhận, thoáng nhìn giấy gói tinh xảo bên ngoài, cười nói:“Bác rất thích ăn bánh ngọt của nhãn hiệu này, ngọt vừa không ngấy.” Sau đó, bà thân thiết nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, ý bảo cô hãy ngồi xuống, đừng quá khách sáo.
Mục Táp lễ độ ngồi cạnh Tống Vực. Anh tự nhiên ngồi vắt chéo chân, một cánh tay khoác trên thành sô pha, nổi bật phong thái nhàn nhã.
Trình tự của buổi gặp mặt diễn ra theo cách thức rất phổ thông, bà Tống hỏi Mục Táp một ít chuyện trong nhà, công việc làm ăn hiện tại của cô, và không hề đề cập đến chuyện lúc trước Mục Kiều hủy hôn, như thể chuyện đó chưa bao giờ phát sinh. Mục Táp nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của bà, nhưng trong lòng thầm nhận định, đây chính là đẳng cấp khác biệt giữa người với người…… Nếu là người bình thường, gặp phải chuyện ‘động trời’ đó, đã sớm mất bình
tĩnh, đen mặt xám mày bắt đối phương giải thích cho ra lẽ. Thế nhưng,
trong giờ khắc này, khuôn mặt bà Tống như được tắm trong gió xuân, tâm
tình có vẻ khá tốt ……
Nếu nhận xét một cách khách quan, diện mạo của bà Tống chỉ ở mức bình thường, không có nét sắc sảo để tạo nên điểm nhấn. Tuy nhiên, bà gây ấn tượng ở nụ cười hiền lành, ở cách nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, ngữ điệu vừa phải. Đặc biệt khi trò chuyện, bà luôn nhìn thẳng đối phương
bằng ánh mắt tràn ngập từ ái. Vì thế hàn huyên không bao lâu, Mục Táp đã có ấn tượng tốt với bà mẹ chồng tương lai này.
Lúc dì giúp việc bưng lên trà và điểm tâm, Tống Vực liền nghiêng người, vươn tay rót trà vào tách của cô, lấy thêm mấy miếng điểm tâm đặt trước mặt cô. Mục Táp khẽ cười với anh. Anh đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, mí mắt hơi rũ xuống.
Không biết là do hương trà thơm thoang thoảng, hay do hành động tinh tế của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy bớt khẩn trương hơn lúc đầu, thần kinh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng.
“Chúng ta sẽ sớm thành người một nhà. Nếu bên nhà con có gặp khó khăn gì, cứ thẳng thẳng nói ra, chúng ta sẽ cùng giải quyết.” Bà Tống chưa vội uống trà, giơ tay chỉnh lại áo choàng có hoa văn hình ô vuông trên người, nở nụ cười vô cùng thân thiện.
Một cách nói chuyện uyển chuyển, khéo léo! Chung quy vẫn không thể
tránh né sự thật. Nếu không vì công ty của ông Mục Chính Khang mắc phải
nợ nần chồng chất, và có nguy cơ ra hầu tòa nếu
không thanh toán cho chủ nợ, thì Mục Táp sẽ không miễn cưỡng ngồi đây,
cùng họ diễn vở kịch hòa bình vui vẻ.
“Dạ.” Cô cười cười, ngón tay trắng nõn vân