
ìm lòng chẳng
đặng, tham lam lấy một khối bánh bỏ vào miệng. Hương bơ thơm phưng phức, hoà quyện vị sữa béo ngọt, thêm mùi thanh dịu của trái cây lan toả nơi
đầu lưỡi, hạnh phúc từ khoang miệng len lỏi tận trái tim.
“Ngon thật đấy.” Đáy lòng cô thốt lời cảm thán,“Không ngờ sinh nhật năm nay, em may mắn nhận được nhiều món quà tuyệt vời quá.”
Tống Vực thân thiết vuốt ve đỉnh đầu cô: “Vợ anh dễ dàng thoả mãn ghê, rất dễ nuôi.”
“Đúng rồi.” Mục Táp xém quên béng chuyện hệ trọng , sốt sắng hỏi,“Mẹ thế nào rồi anh? Sức khoẻ vẫn ổn chứ?”
“Chưa rõ nữa. Phải đợi cuộc kiếm tra ngày mai coi sao. Mai anh chở mẹ đến bệnh viện.”
“Ồ! Ngày mai em phải tới công ty trình diện,” Mục Táp băn khoăn hỏi,“Hay là…em xin phép nghỉ nhé?”
Có điều… ngày đầu đi làm đã mở miệng xin nghỉ, thể nào cũng gây ấn tượng xấu.
“Thôi em, có anh và chị dâu đi cùng mẹ rồi, chắc
không xảy ra vấn đề gì đâu.” Tống Vực cởi áo khoác vứt đại trên ghế, rót ly nước uống.
“Dạ. Nhưng nếu xuất hiện tình huống không tốt, anh nhớ gọi em liền nha.”
“Ừm.” Tống Vực buông ly nước, tới gần Mục Táp, cúi
đầu dò xét vẻ mặt áy náy của cô, khẽ bật tiếng cười,“Vẻ mặt của em khiến anh liên tưởng đến chú mèo trong bộ phim hoạt hình ngày bé anh hay xem. Biểu cảm cả hai y chang nhau.” Nói đoạn, anh dịu dàng mơn trớn tóc cô,
hưởng thụ xúc cảm mềm mượt. Sau, môi anh ghé sát tai cô, thoát ra âm
thanh đầy từ tính, như thể dẫn xuất men rượu nồng,“Sao biểu cảm của em
phong phú thế. Tuy lo lắng, nhưng nhìn cứ ngô ngố.”
Mục Táp bĩu môi:“Mẹ đột ngột sinh bệnh, em đang sốt ruột đấy”
Từ khi bà Trình Hạo Anh qua đời vì bệnh tật, Mục Táp
dần bận tâm đến thể trạng của những người lớn tuổi. Cô thực lòng cầu
mong thân thể bà Tống luôn được khoẻ mạnh.
Tống Vực nghe vậy, thình lình nhìn cô hau háu, rồi
véo yêu chóp mũi nhỏ, tay anh thuận thế trượt xuống, nâng cằm cô lên,
dùng tí lực ép cô hé miệng, lưỡi anh tức khắc xộc vào, ung dung nhấm
nháp hương vị tuyệt hảo .
Vì bà Tống đột ngột ngất xỉu, nên bác sĩ yêu cầu phải nằm viện quan sát mấy ngày. Tống Vực thông qua quan hệ, sắp xếp phòng
bệnh cao cấp nhất.
Bởi Mục Táp gia nhập công ty mới nên khá bỡ ngỡ khi
tiếp xúc với công việc, cần thời gian làm quen và thu xếp. Mấy buổi đầu, ngày nào cô cũng tan tầm lúc sáu giờ chiều. Ngay cả như vậy, cô vẫn
ráng tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi thăm mẹ chồng.
Lúc cô đến, Mạc Tử Tuyền đang ngồi bên giường, bón cơm cho bà Tống. Bà Tống thấy Mục Táp, nhoẻn miệng cười, đon đả tiếp đón.
Mục Táp hỏi han tình trạng sức khoẻ của bà. Bà nói
không sao cả, hết thảy đều bình thường, là do Tống Vực thích làm lớn
chuyện, răm rắp nghe theo lời bác sĩ, ép bà nhập viện quan sát. Bà không lay chuyển được thằng con cứng đầu ấy, đành tự nhủ, quên đi, nằm viện
thì nằm viện, mấy ngày sẽ trôi qua nhanh thôi. Để tụi nhỏ an tâm, bà tạm nhân nhượng vậy.
“Em ăn chưa?” Mạc Tử Tuyền mỉm cười, hỏi Mục Táp,“Chị có ninh canh, hương vị cũng không tệ, em uống một bát nhé?” Không đợi
Mục Táp đối đáp, chị ta liền đứng dậy, múc bát canh trong cà mèn, đưa
Mục Táp.
Mục Táp vì tiết kiệm thời gian chạy tới đây, chỉ ăn
qua quýt ổ bánh mì trong taxi. Hiện giờ, bụng rỗng réo rắt biểu tình, có bát canh nóng thì còn gì bằng. Cô cảm kích tiếp nhận, nói cảm ơn.
Hương vị tuyệt vời, mùi thơm vấn vít quanh chóp mũi,
rót xuống dạ dày khiến cả người ấm áp, bất tri bất giác, Mục Táp đã uống sạch bát canh ngon. Lát sau, cô ngại ngùng đứng dậy:“Chị ơi, em đi nhờ
toilet chút.”
“Trong kia đấy em.” Mạc Tử Tuyền chỉ gian phòng nhỏ phía trong.
Mục Táp xoay người, bước nhanh vô toilet.
Tiếng gõ cửa vang lên, y tá đẩy xe dụng cụ tiến vào,
tiêm thuốc cho bà Tống. Mạc Tử Tuyền khách khí nói; “Phiền toái chị quá, mạch máu của mẹ tôi rất nhỏ, hơi khó tìm.”.
Cô y tá cười nói:“Bác Tống, cô con dâu này của bác
thật khiến người khác phải ước ao, ghen tỵ đấy. Bác xem xung quanh đây,
bệnh nhân nào cũng tìm hộ lí chăm sóc, chỉ có con dâu bác nhất quyết
không mời hộ lí, tự mình ngày đêm túc trực tại bệnh viện, săn sóc bác
từng bữa ăn giấc ngủ. Tụi con nhìn mà ngưỡng mộ quá. Người đâu mà đẹp
người đẹp nết, muời phân vẹn mười.”
Bà Tống cười hòa ái:“Đúng vậy, có được mấy nàng dâu tốt là phúc phần của tôi.”
Y tá vừa tiêm thuốc vừa tán gẫu với Mạc Tử Tuyền:“Lát nữa tan tầm, chồng chị có ghé qua không?”
Vừa vặn, Mục Táp bước ra. Cô y tá nghe tiếng động, bèn ngước mắt nhìn, vẻ nghi hoặc tức thời xuất hiện.
Mạc Tử Tuyền nhìn thoáng qua Mục Táp, đoạn thu hồi
ánh mắt, chủ động giải thích :“Chị nhầm rồi. Người đó không phải là
chồng tôi, là em chồng mới đúng.”
Bà Tống lập tức giới thiệu:“Đây là con dâu thứ của tôi. Con bé rất ngoan hiền, hiếu thuận.”
Mục Táp đi tới, ngồi xuống, khẽ gật đầu chào cô ta, rồi giúp bà xoa bóp cánh tay.
Cô y tá cười xòa, nói xin lỗi vì mình hiểu nhầm.
Tiêm thuốc xong, cô y tá đẩy xe đi. Mạc Tử Tuyền bón
bà Tống uống thuốc, nói với Mục Táp:“Sắp đầu giờ chiều rồi, em mau về
công ty đi. Chỗ này đã có chị, em không cần lo lắng.”
Mục Táp ngẩng đầu, nhìn đồng treo tường, gần một giờ, còn nấn ná thì sẽ trễ