
chọn. Tuy bây giờ tất
cả đã lỡ làng, nhưng em vẫn muốn nói, từ đầu đến cuối, em không hề yêu
Tống Hạo. Trong cuộc hôn nhân ấy, em chẳng khác nào người bị hại.”
Ngoài trời mưa rơi tí tách, nhiệt độ càng lúc càng
xuống thấp, ánh mắt rét buốt của Tống Vực hòa cùng thời tiết giá lạnh
đông cứng toàn thân Mạc Tử Tuyền.
“Xin anh……” Mạc Tử Tuyền gắng gượng biểu đạt ý tứ, giọng điệu chất chứa nỗi oán thán,“Đừng chán ghét em, cũng đừng…… bỏ mặc em. Vì cớ gì em bám trụ Tống gia. Chính anh là người hiểu rõ nhất. Xin
anh…đừng chà đạp chút tôn nghiêm cuối cùng của em, được không anh?”
“Chị dâu à, chuyện chị đi hay ở, đó là chuyện riêng của chị, chẳng ai ép uổng hết.” Tống Vực lạnh nhạt đáp: “Còn tôn nghiêm ư? Đó là thứ luôn nằm trong tay chị. Nó còn
hay mất phụ thuộc cách ăn ở, hành xử của chị đấy. Thêm nữa, đừng mặt
dày, tự cường điệu bản thân là người bị hại. Chị tưởng
tôi là thằng ngu à, tưởng tôi không biết năm đó, trong đầu chị toan tính những thứ gì hay sao? Sau khi gả cho anh tôi, chị vơ vét biết bao nhiêu là lợi ích, giờ lại mạnh mồm bảo mình là người bị hại? Hành vi này nên
gọi là gì? Vừa ăn cướp vừa la làng phải không?”.
Mạc Tử Tuyền giận run người, tức tối nhón chân nắm cổ áo Tống Vực: ” Anh nhất quyết phải dùng thái độ khinh miệt, trào phúng
để thoái mạ em sao? Em đã nói hàng trăm lần rồi, rằng em không còn sự
chọn lựa nào khác. Anh vẫn ngoan cố đổ mọi tội lỗi lên đầu em, anh đối
xử tuyệt tình như vậy, thử hỏi có công bằng với em không?!”
“Thế thì…chị muốn tôi dùng thái độ nào đối xử với
chị?” Tống Vực cong cong khóe môi, nhưng dưới đáy mắt là một vùng hoang
vu, lạnh lẽo. Anh cúi đầu, nhìn chòng chọc vào sắc mặt xám nghoét của
Mạc Tử Tuyền, đè thấp giọng,“Hả?”
Mười ngón tay Mạc Tử Tuyền lẳng lơ trườn miết trên
đôi vai Tống Vực, cặp mắt lúng la lúng liếng, đôi môi trái tim phả ra
hơi thở mời gọi thắm thiết, gần như dán sát bờ môi Tống Vực.
“Em muốn tất cả trở về vị trí vốn có của nó, em khao khát ánh mắt anh luôn tồn tại bóng hình em, mong muốn anh vĩnh viễn bên em.”
Tống Vực sa sầm mặt, hất chị ta ra rồi dùng tay phủ
sạch cổ áo và hai bên vai, “Chị dâu, làm ơn chú ý thân phận và lời ăn
tiếng nói. Đừng hành động như một đứa dở hơi, nói mấy câu hồ đồ tự khiến mình bẽ mặt.”
“Bẽ mặt ư? Đã là gì so với cảm giác phải trơ mắt nhìn anh và con nhỏ
Mục Táp diễn trò tình cảm mùi mẫn?” Mạc Tử Tuyền liến thoắng: “Anh có
bao giờ đoái hoài đến cảm nhận của em chưa? Anh thật sự không hề quan
tâm đến em nữa? Em không tin. Tống Vực, kì thật chúng ta kẻ tám lạng,
người nửa cân thôi. Hiện tại anh cũng dùng hôn nhân để trừng phạt em
đấy, đúng không? Chẳng nhẽ anh dám thừa nhận, anh quả thật yêu thương
Mục Táp?”
“Chuyện tôi yêu ai hay ghét ai, chưa đến lượt cô xía vô.”
“Anh căn bản không yêu cô ta. Anh chọn cô ta như một người thích hợp
đóng vai trò của bà vợ hình thức, cùng anh sinh hoạt qua ngày. Với anh,
hôn nhân chỉ là một kiểu ứng phó với gia đình, với xã hội, với sự phát
triển tất yếu của đời người.”
*
Mục Táp ngồi một mình chơi trò “Tống tiên sinh” và
“Tống phu nhân” thật lâu. Lát sau, cô nhận được điện thoại của ông Mục
Chính Khang. Ông chúc mừng sinh nhật cô, đoạn hỏi thăm vài câu, sau
chuyển máy cho bà Kiều Tuệ Tuệ. Kiều Tuệ Tuệ vui vẻ nói, Táp Táp, chúc con sinh nhật vui vẻ.
Quả nhiên là sinh nhật, có thể nhận được nhiều lời chúc phúc.
Cô đột nhiên nhớ tới mẹ cô – bà Trình Hạo Anh. Nếu bà còn sống thì tốt quá, thể nào bà cũng tự tay làm một cái bánh ngọt,
chuẩn bị thêm một bàn đầy ắp thức ăn, nở nụ cười hiền hậu, hân hoan nói
:“Mừng công chúa của mẹ thêm một tuổi mới!”
Mục Táp đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, vén tấm rèm che cửa, ngắm nhìn làn mưa trắng xóa:“Mẹ ơi, bây giờ con gái mẹ sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng nữa.”
……
“Mẹ có thắc mắc con rễ của mẹ là người thế nào không? Để con kể mẹ nghe nhé. Ừm…anh ấy rất tốt, không giống tuýp đàn ông mà ngày trước con mường tượng. Anh ấy là người sống có trách
nhiệm, là người chồng biết yêu thương, chiều chuộng vợ. Đặc biệt, anh ấy thông minh lắm, biết thiết kế trò chơi dỗ con vui vẻ……”
Sinh nhật hằng năm, Mục Táp đều tìm một nơi yên tĩnh, một mình tâm sự với mẹ. Cô sẽ hàn huyên về những việc trọng đại suốt
một năm qua. Quá trình học tập hay công việc của bản thân, tính cách
điển hình của bạn bè, kể cả những chuyện linh tinh, vụn vặt trong cuộc
sống mà cô bất chợt nhớ tới trong quá trình kể. Vì thế, cô có thể trò
chuyện cùng bà rất lâu. Nói một hồi, tâm trạng cô dần tươi tỉnh, phấn
chấn hơn, tựa hồ mẹ thật sự ngồi đối diện với cô, cười mãn nguyện nghe
cô kể chuyện.
Tiếng khoá mở cửa vang lên.
Mục Táp ngừng ngay việc trút bầu tâm sự, đi ra phòng khách.
Tống Vực về nhà, tay cầm túi quà nho nhỏ, áo khoác dính lấm tấm nước mưa, trên thái dương và vầng trán cũng ươn ướt.
Mục Táp vội vàng lấy khăn giúp anh lau khô, anh thuận đà nắm tay cô, đặt túi quà vào:“Bánh bơ nướng mới ra lò. Anh nhớ hình
như em mê món này.”
Mục Táp kinh ngạc, háo hức mở túi, quả nhiên là món
bánh bơ cô mê tít. Cô suýt nữa nhảy cẫng lên hoan hô, k