
trên giường. Cô khẽ nghiêng đầu, đập vào mắt là gương mặt Tống
Vực. Gương mặt anh lúc ngủ rất bình an và yên lành. Cô bất giác vươn tay, lướt nhẹ trên hàng mi cong vút.
Nào ngờ giây tiếp theo, Tống Vực đột ngột mở to mắt. May thay cô kịp rút tay về. Nếu không, đã chọc thẳng vào con ngươi đen tuyền.
Ánh mắt anh đen sẫm mà sáng ngời. Lúc anh chuyên chú nhìn cô, như thể xoáy sâu vào tâm hồn cô, và thấu triệt tất cả.
“Ngủ ngon không? Tống phu nhân?” Anh kéo tay cô kề sát môi mình, hôn một cái thật kêu.
“Em nằm mơ thấy mẹ .” Mục Táp cười nói,“Mẹ khen em là cô dâu xinh đẹp nhất, dặn dò em sau này phải thật lòng yêu thương chồng.”
Vừa dứt lời, Mục Táp cảm thấy phi thường kì diệu. Cô
có thể điềm nhiên thốt từ ‘yêu’. Từ trước đây chưa từng xuất hiện trong
những mẫu đối thoại của họ……
“Cô dâu xinh đẹp nhất?” Tống Vực cười tủm tỉm,“Vậy
thì…,” Nói đoạn, anh nhổm người, đè hờ lên cô, dùng ánh mắt miêu tả ngũ
quan nhu mì, giọng nói trầm khàn, ẩn vẻ lười nhác,“…để anh ngắm kĩ cô
dâu xinh đẹp nhất nào.”
Đôi môi anh mâm mê mí mắt cô, trượt xuống chóp mũi,
cằm, cổ, rồi dừng trước ngực. Đúng lúc này lại xuất hiện chướng ngại
vật, thách thức ông xã của Mục Táp. Tay anh trúc trắc tháo gỡ chiếc áo
con, nhưng mãi vẫn không xong, bèn than phiền:“Nút thắt gì mà phức tạp,
rối rắm thế.”
“Tại anh không biết cách tháo đấy chứ.” Cô cười trêu
chọc,“Ngày thường thấy tay anh tung hoành ngang dọc trên bàn phím, thế
mà…lại bị cái nút thắt cỏn con gây khó dễ. Lẽ nào, chồng em chỉ là ‘anh
hùng bàn phím’ thôi ư?.”
Mặt Tống Vực liền bị sị. Hậu quả là…..một cái trở tay chớp nhoáng, kéo theo tiếng ‘phựt’, anh thàng công loại bỏ chiếc áo
vướng víu. Anh cúi đầu, không chút khách khí ngậm chặt đỉnh đồi tuyết
hồng:“Nếu anh thành thục thao tác tháo nội y phụ nữ, phỏng chừng em sẽ
lo sốt vó đấy .”
Trời đất như đảo điên, hỗn độn. Cơn đau đớn cùng khoái cảm đánh úp tới, Mục Táp quả thực không chịu nổi:“Anh…… nhẹ một tí.”
Anh say sưa gặm nhấm gò ngực đầy. Nghe cô nói thì chỉ ậm ừ qua quýt. Sau đó, anh thả nhẹ lực, nhẹ nhàng nâng đỡ thắt lưng cô.
Mục Táp hoàn toàn là lính mới trên chiến trường
giường chiếu, nên mù tịt cách đáp lại anh. Cô ngơ ngáo nhìn anh vùi đầu
vào ngực mình, đôi tay cô chần chừ ôm lấy cơ thể nở nang, rắn chắc.
Thấy Mục Táp phát cơn run rẩy, Tống Vực sợ cô không
chịu nổi sức nặng của mình, bèn ôm cô lên, đặt ngồi trên đùi mình. Môi
anh cần mẫn gieo trồng ‘dâu tây’ khắp cơ thể cô, tiện thể giạng đôi chân cô ra, đặt ở hai bên vòng hông cường tráng. Tay anh trượt dọc theo sống lưng cô, tìm đến bờ mông tròn lẳng, những ngón tay ác ý vẽ từng vòng
tròn đầy ma mị, rồi tiếp tục lần xuống, dò dẫm ‘bến cảng’ cập bờ……
Lần đầu ‘vào bến’ không được thuận lợi, vì bên trong
cô quá chặt, liền từ chối anh theo bản năng. Tống Vực cũng không gấp
gáp, anh kiên nhẫn chờ cô thích ứng, và từ tốn tiến công lần hai. May
thay, lần này đã thành công. Cặp mắt anh nheo lại, dịu dàng trấn an
cô:“Em đừng căng thẳng, anh sẽ vào thật chậm…… thả lỏng nào em…anh hứa,
sẽ không làm em bị thương đâu.” Anh mơn trớn vòng eo cô, dần dần tăng
thêm lực đạo, chờ đến lúc cô động tình ẩm ướt, anh bắt đầu ào ạt tấn
công. Vẻ ẩn nhẫn hóa thành sự cuồng si, ngang ngược. Phối hợp với động
tác suồng sã là giọng điệu ngã ngớn, trêu đùa “Bất ngờ chưa này, nơi đó của em hoan nghênh anh hết sức nhiệt tình.” Vừa dứt lời,anh hung hăng
nhấn tới, luân phiên tiến tiến lùi lùi, ngang ngược bá đạo lấp đầy trong cô.
Mục Táp “Ối” một tiếng, sau đó rướn người, hôn lên mi tâm anh.
Triền miên hồi lâu, mồ hôi giao hòa, da thịt ma sát, thanh âm rạo rực, bỏ quên hết thảy hiện thực nhân gian.
Gian phòng rừng rực cháy lên ngọn lửa đam mê, tới khi sức cùng lực kiệt, hai người mới quay về ‘quỹ đạo’ cũ. Anh dúi đầu sau
gáy cô, miệng không ngừng buông lơi những nụ hôn vụn vặt, lúng búng
hỏi:“Còn đau không em?”
“Hơi hơi.”
“Cho anh xem.” Anh nhổm dậy, chuẩn bị kiểm tra.
“Không được, để em tự làm, anh đừng như vậy……” Mục Táp quýnh quáng ngăn cản anh.
“Sao em lắm lời thế.” Anh cười rãnh mãnh, ve vuốt bàn chân cô,“Anh chỉ muốn kiểm tra, xem có làm em bị thương hay không.”
……
Kết quả là, anh cầm hộp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận giúp cô bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, cô nằm trong lòng anh, cười nói:“Anh
làm đau em, em phải trả thù lại.” Đoạn, cô há to mồm, cắn phập xuống vai anh.
Anh bế cô đi đến khung cửa sổ, vén tấm rèm che cửa, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài
Thời tiết khá đẹp, khắp không gian như được dát lên
lớp áo màu vàng nhạt, ánh kim sáng ngời nhuộm vào đôi mắt họ. Trước sự
chứng giám của đất trời bao la, hùng vĩ, Mục Táp nghiêng người, dùng tay miêu tả viền môi Tống Vực, sau hôn lên mi tâm anh bằng tình cảm chân
thành, quý trọng.
Trong cơn mộng mị, mẹ đã bảo, cô hãy yêu thương anh thật nhiều. Và cô tin…bản thân mình chắc chắn sẽ làm được .
Tống Vực véo yêu khuôn mặt vợ, hỏi:“Em đói chưa?”
“Rồi ạ .”
“Để anh gọi bữa sáng.”
Bữa sáng của khách sạn khá thịnh soạn, khẩu vị Mục Táp rất tốt, nên ăn rất được. Các món cháo, vằn thắn, trứng