XtGem Forum catalog
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323705

Bình chọn: 8.00/10/370 lượt.

à phình to, đỏ tía. Cậu ta

giận run người, đứng phắt dậy, toan ‘tính sổ’ với Mạc Tử Tuyền.

Trong nháy mắt, cả sảnh huyên náo.

Có người tốt bụng nhắc nhở Tống Vực bên kia xảy ra chuyện. Tống Vực

nghe vậy, quay qua, thấy toàn thân Trịnh công tử sục sôi lửa giận. Anh

khẽ rũ mí mắt, đặt ly rượu xuống bàn, phiền não đi tới đó.

Đương lúc Trịnh công tử dợm nắm tóc Mạc Tử Tuyền, cổ tay liền bị túm mạnh, vừa ngoảnh đầu thì thấy Tống Vực. Gương mặt Tống Vực bình tĩnh, nhưng ánh

mắt lóe lên tia lạnh cảnh cáo, giữ rịt cổ tay đối phương, cười nhàn nhạt:“Trịnh công tử, tôi kính cậu một ly.” Tay còn lại của anh vói lấy chai rượu trên bàn, rót đầy ly thủy tinh, khẽ nâng ly trước mặt Trịnh công tử, sau uống một hơi cạn sạch.

Trịnh công tử rơi vào hoàn cảnh đánh không được, nhưng nhường thì tức. Rất nhanh, khách mời xung quanh tức tốc ùa đến, tíu tít vài câu vô thưởng vô phạt, hòng giải nhiệt bầu không khí gay gắt.

Mạc Tử Tuyền giơ tay lau khóe mắt đỏ hoe, khoan thai đứng dậy, vẻ nhọc nhằn nhấc từng bước chân, thốt lời ôn nhu: “Không có việc gì đâu ạ, chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ. Đã sai thì phải biết sửa, tôi đây chân thành xin lỗi Trịnh công tử, mong Trịnh công tử tha thứ cho hạng đàn bà thiển cận như tôi.” Nói đoạn, chị ta áp hai tay trước bụng, lễ độ cúi đầu.

“Tôi…… Tôi……” Trịnh công tử ôm đầy bụng tức giận, mắt trợn trừng, như muốn băm vằm Mạc Tử Tuyền,“Người phụ nữ này, ăn nói hàm hồ!”

Mạc Tử Tuyền khịt khịt hai cánh mũi, nghiêng mặt lảng tránh, nước mắt chực trào nơi khóe mi. Mọi người nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng

yêu của chị ta, lòng trào dâng niềm thương xót. Khách quan mà xét, trước giờ Trịnh công tử có tiếng là hành vi phóng đãng, bậy bạ thành quen.

Hôm nay, ắt hẳn là bệnh cũ tái phát, thấy gái đẹp thì hai mắt sáng rỡ,

tay chân xớn xác chả buồn suy nghĩ. Hừ, tinh trùng lên não khiến đầu óc

mụ mẫm, ghẹo ai không ghẹo, lại to gan ghẹo ngay con dâu trưởng của Tống gia? Dân thành H chẳng lạ lẫm gì người phụ nữ này. Là ‘gái ngoan’ chính hiệu, đẹp người đẹp nết, đoan trang hiền hậu, khiến người yêu người

quý. Bấy nhiêu thôi đã đủ đoán, lỗi sai xuất phát từ cậu công tử nhà

giàu phóng túng, mượn rượu làm càn, sàm sỡ người ta. Hiện tại, người ta

vì cục diện êm đẹp mà nhún nhường nhận lỗi, bắc thang cho cậu ta leo

xuống. Nếu cậu ta còn không biết phân biệt phải trái trắng đen, ngoan cố gây sự thì quả thật mất hết gia giáo, tự bôi tro trét trấu lên mặt. Ôi

giời, mới hai mươi tuổi đầu, đã hư hỏng đến độ này, chẳng biết sau này

còn ‘khủng bố’ tới đâu?

Một vị lão tướng quân nhìn không vừa mắt tình huống này, bèn mặt lạnh khiển trách, phê bình Trịnh công tử, bắt cậu ta ngậm miệng, nếu không…cút thẳng về Trịnh gia.

Tống Vực buông tay cậu ta, nở nụ cười thân thiện, ngầm bảo, hôm nay ngày vui, mọi sự nên hóa lành, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

MC trên đài lanh lợi ứng biến, lập tức giới

thiệu: “Sau đây là tiết mục tiếp theo của bữa tiệc, đặc biệt sẽ vô cùng

hoành tráng, xin mọi người cho tràng pháo tay ủng hộ.”

Mọi người tuần tự tản ra, Trịnh công tử mất hết mặt mũi, phẫn uất rời đi, không thèm nán lại.

Mạc Tử Tuyền giương đôi mắt ngọc, lặng thinh nhìn Tống Vực. Chờ Tống Vực đi lướt qua người, chị ta nhỏ giọng:“Cảm ơn em đi, em giúp anh giữ lại mặt mũi đấy nhé….. Tống Vực, em đã thắng. Vì em tự cá với mình, anh vẫn còn bận tâm đến em, nào nhẫn tâm trơ mắt nhìn em bị người khác ức hiếp.” Ánh mắt chị ta lấp đầy tia vui sướng theo từng lời bộc bạch.

Tống Vực cười cười, tay chắp sau lưng, nhìn chị ta một hồi, rồi đột nhiên nghiêng người, ghé sát tai chị ta, giọng điệu lạnh tanh:“Cô về tra ý nghĩa của bốn chữ ‘tự mình đa tình’ nhá?” Nói xong, anh dứt khoát bước đi.

Mạc Tử Tuyền vén lại mái tóc, tâm tư réo rắt điệu cười nắc nẻ:“Tự mình đa tình ư? Tống Vực, em đa tình hay là anh trốn tránh, về sau sẽ rõ.”

Đáng tiếc, Mạc Tử Tuyền không hả hê được bao lâu. Bởi vì Mục Táp đã trở lại, chễm chệ đứng cạnh Tống Vực. Anh dịu dàng giúp Mục Táp vén lại những sợi tóc bay lòa xòa, còn Mục Táp tự nhiên thay anh lau mồ hôi bên thái dương. Hình ảnh ấy chọc thẳng vào mắt Mạc Tử Tuyền, khiến nó đau đáu và nhức nhối.

Chị ta xoay mặt đi, nụ cười tan biến, mây mù giăng kín đáy lòng.

*

Đêm nay, đôi uyên ương đặt phòng tân hôn ngay

tầng trên khách sạn. Toàn thân Mục Táp rệu rã, Cô gắng gượng tẩy trang

khuôn mặt, tắm táp qua loa rồi nằm nhoài ra giường, vừa nằm xuống liền ngủ mê man. Lúc Tống Vực khoác áo choàng đi ra, khẽ

khàng ngắm nhìn mỹ nhân ngủ. Cô ngủ rất say, anh không nỡ đánh thức,

đành lắc đầu giúp cô dém gọn chăn, và….tắt đèn.

Trong bóng đêm, bậu hoa cạnh cửa sổ tỏa hương thơm thanh dịu, xộc vào hai cánh mũi, an ủi giấc nồng say.

Mục Táp nằm mộng, mơ thấy cô bé Mục Táp lúc bốn tuổi, ngoan ngoãn ngồi trước cửa, chờ mẹ đi làm về. Lát sau, thân hình mẹ cô thấp thoáng phía xa xa, cô mừng rỡ, hăm hở chạy ào vào lòng mẹ. Mẹ cười hiền từ, ôm chặt cô, hôn khắp mặt cô, nói:“Hôm nay, Táp Táp của mẹ là cô dâu xinh đẹp nhất .”

……

Tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh.

Mục Táp mở to mắt, phát hiện bản thân nằm ngay ngắn