
nhạt nhòa trong nước mắt, gắt gao co rúc trong
lòng mẹ, mếu máo khóc hu hu, nấc lên từng tiếng:“Con không thèm…… không
thích chơi với chị này đâu…… Con chỉ muốn sống với bố mẹ thôi…… Con
không thích người lạ vào nhà mình…..”
Khi đó, vẻ mặt Mục Táp không chút biểu cảm nhìn gia đình họ, mười
ngón tay cô nắm chặt dây túi xách trên vai. Thần trí cô trở nên hoang
mang, trong đầu bỗng dưng xuất hiện ý niệm, cô không muốn sống trong
ngôi nhà này, cực kì không muốn. Cô tình nguyện lang thang bên ngoài,
sống đầu đường xó chợ, tự kiếm tiền nuôi bản thân mình…… Nhưng ý tưởng
cũng chỉ là ý tưởng, hiện thực không cho phép cô hành động như vậy. Cô
chỉ có thể im lặng chịu đựng, lắng nghe tiếng cười sượng sùng của Mục
Chính Khang, lắng nghe những lời dụ khị, an ủi của ông và bà Kiều Tuệ
Tuệ dành cho Mục Kiều. Mục Kiều khóc một lúc lâu thì mệt lả người, Kiều
Tuệ Tuệ bèn ôm con gái lên lầu nghỉ ngơi. Mục Chính Khang tiến đến chỗ
cô, khom người ôm cô:“Kiều Kiều còn nhỏ, nên không hiểu chuyện. Con bất
ngờ tới đây, khó tránh em nó có chút không quen. Qua vài ngày nữa sẽ ổn
thôi, con nít đều như thế, dễ cáu giận, cũng dễ làm quen.”
……
“Có cơ hội chúng ta đến Tây Xương chơi nhé, sẵn tiện ngắm sao luôn.”
Lời nói Tống Vực đánh gãy sự hồi tưởng của cô, kéo cô về thực tại.
“Được ạ.” Cô gật đầu đồng ý, ánh mắt đang ảm đạm bỗng chốc rực sáng.
*
Hai người dự định tổ chức hôn lễ vào tháng chín, chỉ còn bốn tháng
nữa, mà việc cần chuẩn bị vẫn còn ứ đọng cả một đống. May mắn bà Tống
tìm đến công ty chuyên tổ chức hôn lễ, ủy quyền cho họ an bày, cẩn thận
sắp xếp đến từng chi tiết nhỏ.
Hai bên gia đình hẹn ngày gặp mặt. Trên bàn cơm, bà Tống trịnh trọng
giao số tiền cưới còn lại cho thông gia. Bà Kiều Tuệ Tuệ cười có chút
câu nệ, còn ông Mục Chính Khang chẳng thể nói rõ tư vị dưới đáy lòng.
May thay thái độ của Tống Vực trên bàn ăn khá tốt, thành thục ổn trọng,
lễ nghĩa đủ đầy, ghi ấn tượng tốt với bố vợ tương lai.
Giữa bữa, Mục Táp xin phép đi toilet. Lúc cô đi ra, liền thấy Tống
Vực đứng trước cửa. Thân hình anh cao lớn vững chãi, vận bộ âu phục
savile row* sang trọng đắt giá, cổ tay áo tỏa ánh kim loại sáng bóng,
rực rỡ nhưng không chói lóa. Anh khẽ nghiêng đầu, tươi cười nhìn cô, chờ cô đến gần mới hỏi:“Biểu hiện của anh tốt chứ?”
* savile row: là con đường ở Mayfair,
trung tâm London. Được biết đến là nơi chuyên may những bộ âu phục
truyền thống dành cho nam giới.
Mục Táp giúp anh sửa sang lại cổ áo, gật đầu một cách dứt khoát, và khẳng định:“Cực kì hoàn hảo.”
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, bà Tống hơi váng đầu, liên tục ho
khan, dấu hiệu cho sức khỏe không ổn, Tống Vực liền chở bà về Tống gia.
Dùng cơm tối xong, anh ở lại theo yêu cầu của mẹ đại nhân. Đành chịu,
lệnh của người bệnh là trên hết mà. Dỗ mẹ ngủ xong, Tống Vực trở về
phòng mình ở lầu hai, cởi bỏ quần áo và caravat, đi vào phòng tắm.
Khi anh khoác áo choàng tắm màu xám nhạt đi ra, liền thấy một người
phụ nữ tự nhiên nằm trên giường mình, chẳng phải Mạc Tử Tuyền thì còn ai nữa?
Mạc Tử Tuyền nằm nghiêng người, bàn tay chơi đùa những sợi dây tua
của chiếc đèn ngủ. Theo chuyển động tay của chị ta, trong phòng phát ra
âm thanh nghe rất vui tai.
Nghe được động tĩnh của Tống Vực, chị ta chậm rãi xoay người, hai má ửng đỏ, đôi mắt ngà ngà men say, hiển nhiên vừa uống rượu.
Tống Vực bình tĩnh quan sát chị ta, tay buộc chặt lại đai lưng. Anh
ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, ngữ khí không hề nổi sóng:“Phòng của
chị ở cuối hành lang đấy, đừng cố tình nhầm lẫn.”
Mạc Tử Tuyền đứng dậy, đi đến phía sau anh, đôi tay vòng quanh cổ
anh:“Anh nhất định muốn kết hôn à? Vì sao em luôn cảm thấy mọi chuyện
không chân thật .” Nói đoạn, bàn tay chị ta như rắn, trượt dọc theo áo
choàng, đi xuống hông anh, thuần thục cởi bỏ nút thắt đai lưng, len vào
giữa hai khe hở, hướng về “cội rễ” nóng rẫy của người đàn ông, ý đồ đùa
bỡn……
Tống Vực ngăn cản bàn tay ‘kinh tởm’ kia, dùng lực như muốn bóp nát
nó. Mạc Tử Tuyền ăn đau, miệng la oai oái, nói anh làm em đau quá, rồi
ngoan ngoãn rút tay về, ứ dám lộn xộn nữa.
Tống Vực vẫn bóp chặt tay chị ta, cố ý hất mạnh một cái. Chị ta mất
trớn, toàn thân chao đảo, ngã ngửa ra sau, đầu đụng trúng khung cửa sổ,
đau điếng. Chị ta nghiêng đầu, nhìn anh:“Tống Vực, anh thật sự lãng quên quá khứ của chúng ta. Còn dẫn vợ chưa cưới đến trước mặt em, diễn trò
thân mật thắm thiết, anh xem em như người đã chết rồi ư? Anh nỡ nhẫn tâm đến thế?”
Tống Vực đứng dậy, hơi nóng đã bốc lên đầu, nhưng vẫn điềm tĩnh lấy
tay buộc lại nút thắt. Sau đó, anh đến giường nằm, tay với tờ tạp chí
ngay tủ đầu giường, chậm rãi lật từng trang. Tạp chí che lại gương mặt
anh, giấu đi cảm xúc cuồn cuộn trong ánh mắt sắc bén, chỉ còn ngữ khí
nặng nề:“Cút ra ngoài, đừng có lần tiếp theo đấy.”
Nụ cười giảo hoạt cứng đơ trên khóe miệng Mạc Tử Tuyền, ánh sáng nơi khóe mắt dần tiêu biến.
Chị ta kéo lê từng bước chân nặng nề, ra khỏi phòng Tống Vực, uể oải
trở lại phòng mình. Trong phòng, hai ly thủy tinh ngã lăn ngã lốc trên
bàn trang điể