Polly po-cket
Khi Trời Gặp Đất

Khi Trời Gặp Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324921

Bình chọn: 10.00/10/492 lượt.

thẳng vào mắt anh nói từng từ một: “Nếu

anh nói là thật thì tại sao hồi ấy còn ở bên Gia Hảo?”.

Quan Thiếu Hàng nhìn cô đau đáu: “Nếu em cho rằng ở

bên nhau tức là yêu nhau thì anh trả lời thẳng cho em biết: không hề có, bọn

anh chưa bao giờ ở bên nhau”.

“…” Gia Ưu nhìn trân trân không nói nên lời.

“Em không tin ư?”.

“Từ nhỏ tới lớn thời gian Hảo ở bên anh còn nhiều hơn

là bên em. Anh tặng nó cái gì, dù chỉ một tờ giấy thôi nó cũng lưu giữ cẩn thận

ở trong tủ. Anh thích giống chó Chukchi, dù nó rất sợ nhưng vẫn cứ đòi nuôi một

con. Anh dành được những giải gì nó nhớ hết trong đầu và rồi ngày ngày phấn đấu

noi theo với ý nghĩ rằng kém cỏi sẽ bị anh coi thường, xa lánh… Hảo làm bao

nhiêu việc ấy cũng chỉ vì anh. Giờ anh lại nói hai người không phải yêu nhau là

sao?”.

Quan Thiếu Hàng mím môi, khuôn mặt như giăng một lớp

sương mờ lơ đãng.

Mãi sau cô thở dài não ruột: “Cho dù có như anh nói là

hai người không ở bên nhau, nhưng anh có bao giờ theo đuổi em đâu? Anh nói xem

em làm sao tin được là anh yêu em chứ?”.

“Không, trong mười năm qua, chí ít anh cũng đã bộc

bạch lòng mình ba lần rồi, với những hình thức khác nhau”.

“Sau đó thì sao?”.

“Em đều từ chối”.

Đầu óc cô như chùng lại, ánh mắt kinh ngạc toát lên vẻ

ngờ vực như anh đang đùa giỡn với mình. Cô chầm chậm lùi về bên giường và đặt

phịch mông xuống.

“Hóa ra em mất trí nhớ thật rồi… em cứ nghĩ là mẹ em

lừa em”.

Gia Ưu gọi xe ra Tây Hồ mặc dù chân vẫn chưa đi lại

được nhanh nhẹn cho lắm. Nhưng cô cần được hít thở không khí trong lành cho đầu

óc được vận hành bình thường.

Nhân lúc Thiếu Hàng đang nói chuyện điện thoại, cô cầm

điện thoại và ví tiền đi thẳng ra ngoài. Cô đi bộ lang thang không mục đích một

đoạn đường dài, hòa mình vào dòng người đông đúc.

Cô nhìn xung quanh mà mãi vẫn chưa trấn tĩnh lại được.

Đứng đờ người một chỗ thì bị ai đó vỗ vào vai. Cô quay đầu lại thấy một người

phụ nữ đứng tuổi ăn mặc giản dị đang cười xun xoe: “Định đi xem Ấn tượng Tây Hồ

à? Mua được vé chưa? Chị có vé đây này, chỗ ngồi rất đẹp, rẻ hơn mua ở trong

nhiều lắm”.

Gia Ưu ngẩn người rồi lắc đầu từ chối.

Người phụ nữ ấy cũng không níu kéo nữa, tiếp tục tìm

kiếm mục tiêu khác.

Gia Ưu chẳng có nơi nào để đi, không có tâm trạng và

sức lực dạo phố, cũng không muốn quay lại khách sạn để đối mặt với Thiếu Hàng.

Cô liền giật giọng gọi người phụ nữ ấy: “À này, chị cho em một vé. Bao nhiêu

tiền vậy?”.

Cô qua cửa soát vé đi vào trong tìm đúng vị trí của

mình ngồi xuống. Đúng là vị trí rất đẹp, gần khán đài, lại ở giữa nên tầm nhìn

rộng. Vẫn chưa tới giờ biểu diễn. Mặt hồ phẳng lặng trong đêm, gió thổi vi vu.

Cô nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận được cái mát của gió hồ.

Lòng cô đang ngổn ngang trăm mối. Tất tật những lời

nói của Thiếu Hàng đã lật nhào mọi ký ức cũng như mọi thứ cô biết. Gác sang một

bên mọi thứ khác, nếu như người Thiếu Hàng yêu là cô, thế thì những năm nay cô

cứ phải sống miễn cưỡng. Trong mắt anh cô mới khôi hài, nực cười làm sao.

Cô rất muốn tin anh, nhưng không thể kìm nén nổi sự

nghi ngờ đang trỗi dậy trong lòng mình.

Đang nghĩ miên man bỗng thấy xung quanh náo nhiệt hẳn

lên. Ngồi bên cạnh cô là gia đình có cả con nhỏ, tiếng trẻ con nhí nha nhí

nhảnh cứ vang bên tai cô.

Cô mở mắt ra thấy chương trình bắt đầu biểu diễn.

Thoạt đầu cô chỉ nghĩ xem để giết thời gian, nhưng rồi càng xem càng thấy cuốn

hút bởi câu chuyện tình của đôi trai gái. Họ quen nhau rồi yêu nhau và rồi phải

chia tay nhau. Cô thấy trái tim mình tan nát. Chương trình kết thúc bởi tiếng

vỗ tay không ngớt của khán giả. Gia Ưu rưng rưng nước mắt cũng đứng dậy ra sức

vỗ tay.

Xin đừng chia ly, đừng có tìm lại quá khứ, đừng để mất

đi rồi mới tiếc thương… ai cũng trải qua những giây phút như vậy, nên cô cần gì

phải tính toán sự mở đầu và kết thúc. Tất cả đều do bản thân mình phải không?

Trên đường về khách sạn, cô ngồi trong xe lòng xúc

động, nôn nóng vô cùng. Cô rất muốn sớm được gặp lại anh, nói cho anh biết nỗi

lòng cô, trái tim cô. Cô giục lái xe đi nhanh hơn. Lái xe không nói nhiều, tăng

ga ngay lập tức. Cô nhắn tin mãi nhưng không thấy anh trả lời. Chẳng hiểu là

anh chưa nhận được hay là nhận rồi không buồn nói chuyện nữa.

Vuốt lại mái tóc rối bung vì gió, cô gõ cửa phòng

mình. Tim đập liên hồi trong giây phút chờ đợi. Quan Thiếu Hàng ra mở cửa chờ

cô bước vào. Anh nhấc hành lý đã được thu dọn gọn gàng nói ngắn gọn: “Anh đã

thuê phòng 1527. Có việc gì cứ gọi anh”.

Cô vội vã níu anh lại: “Tại sao anh phải thuê thêm

phòng nữa? Em đặt phòng giường đôi mà”.

Thiếu Hàng nhìn cô: “Em chạy biến ra ngoài không phải

là cố tình né tránh anh đấy à?”.

“Em…, vừa rồi em rối bời cả lên”.

“Biết anh yêu em nên rối bời hả?”.

Cô rất bực mình vì lối nói xuyên tạc của anh: “Anh đột

ngột nói lời yêu như thế làm em hoang mang là chuyện bình thường thôi có gì

không được nào? Em lấy anh hơn năm năm rồi, năm năm qua em sống thế nào chứ? Anh

có thể hiểu được cho em không?”.

“Em thấy ấm ức à?” Quan Thiếu Hàng lạnh lùng hỏi.

“Đúng, rất ấm ức!”. Gia