
ban trưa. Cô không kìm được lòng vội quay
đầu nhìn anh: “Sao anh không hỏi em tại sao em phải giấu Đàm Áo nhỉ?”.
Quan Thiếu Hàng đưa mắt nhìn cô và nói với kiểu cười
chẳng ra cười: “À, tại sao nhỉ?”.
Cô nghĩ sẵn câu trả lời: “Anh ấy và chị Gia Ưu tốt với
nhau thế nên em không muốn anh ấy buồn. Hơn nữa, cách xa nhau vậy, giấu cũng dễ
lắm”.
“Ừ”. Vẻ mặt anh hờ hững, giọng nói lạnh nhạt thoảng
qua như gió: “Thôi không nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta xem phim đi”.
Cô lén nhìn anh, muốn tìm thấy cái gì đó từ khuôn mặt
anh.
Hai phút sau…
“Sau em cứ nhìn anh mãi thế nhỉ?”.
“Anh… anh đẹp trai mà”.
Thiếu Hàng nhếch mép, tiến sát gần cô: “Đẹp hơn Đàm Áo
chứ hả?”.
“…” Cô thấy như đầu mình bị chập hết mạch rồi.
May là Tiểu Đóa gọi điện cứu cô bàn thua trông thấy.
Nghe xong điện thoại cô nói: “Ừ, chúng tớ sẽ qua đón
cậu luôn đây. Cứ đứng ở đấy nhé!”.
Gác điện thoại xong cô kéo tay anh: “Tiểu Đóa bị chủ
nhà đuổi đi. Chúng mình đi đón cô ấy nhé!”.
Anh nhíu mày: “Bị đuổi đi á?”.
“Mấy hôm trước cô ấy thuê được một căn nhà. Vừa dọn
hành lý vào ở được mấy hôm thì hôm nay chỉ nhà mang hợp đồng đến ký thấy nuôi
chó nên lật mặt không cho thuê nữa”.
Hai vợ chồng vội thay quần áo rồi lái xe đến địa điểm
đã hẹn.
An Tiểu Đóa một tay dẫn hai con cún mình đầy sẹo, còn
một tay cầm cốc pepsi mua ở KFC. Sau cô là mấy vali to đùng, trong đó có hai
vali chất đầy đồ nên khóa kéo bị hỏng không kéo nổi nữa.
Gia Ưu há hốc mồm, cũng may là Quan Thiếu Hàng tốt
tính, anh chạy đến vác hành lý cho vào trong cốp xe: “Đừng có ngẩn người ra
nữa, về nhà nói chuyện sau”.
An Tiểu Đóa thấy áy náy quá: “Tối thế này còn làm
phiền hai người. Tớ định kiếm phòng trọ gần đây ở qua đêm nhưng mang theo hai
chú cún này…”.
“Gọi cho chúng tớ là phải rồi. Cứ đến ở tạm nhà chúng
tớ vài ngày đã, lâu dài tính sau”. Gia Ưu thấy mấy chiếu va li to đùng được
xách hết lên rồi, vội tranh cầm một cái túi nhỏ. Nhấc lên thấy ôi chao là nặng,
lẩm bẩm trong đầu: “Cái gì thế nhỉ? Hình như là nước?”.
“Toàn nước hoa đấy”. Tiểu Đóa giải thích.
Gia Ưu cẩn thận bê lên xe rồi quay lại hối thúc Tiểu
Đóa bế mấy chú chó vào xe.
Về đến nhà, cô thu xếp cho Tiểu Đóa nghỉ tạm ở phòng
khách, hai chú cún nghỉ ở chuồng của Bò sữa. Sau hồi vật lộn cũng đã quá nửa
đêm, ba người ai nấy đều mệt phờ, chẳng kịp hàn huyên gì nhiều, chúc ngủ ngon
là ai về phòng đấy.
Cuối tuần Thiếu Hàng lái xe qua nhà bố mẹ vợ đón hay
chú cún về nhà. Nhà anh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, cái chuồng dành riêng cho
một mình Bò sữa nay trông chập hẹp hẳn. Gia Ưu và Tiểu Đóa quấn quýt bên mấy
chú chó cười nói vang nhà. Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh.
Đến tối chủ nhật, Tiểu Đóa có việc đi ra ngoài, Gia Ưu
ở nhà một mình đùa giỡn với mấy chú cún. Cô ôm lấy chú cún nhỏ nhất đi vào
phòng đọc. Quan Thiếu Hàng đang hí húi thiết kế nên không biết cô vào.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng chó rên ư ử anh mới ngẩng
đầu lên nhìn, nhìn thấy người và chó cùng nhìn anh chằm chằm, bất giác cười phá
lên và vẫy tay: “Lại đây em”.
Gia Ưu để chú cún ở trên mặt bàn, chú cún rụt rè ngó
quanh vì cao quá rồi lập tức nằm nhoài ra, đôi mắt ướt át nhìn hai vị chủ nhân.
Thiếu Hàng vuốt ve nó và cười nói: “Chú cún này có vẻ
quấn em nhỉ?”.
“Vâng, nghịch chẳng khác gì Bò sữa hồi nhỏ”. Gia Ưu
giơ tay chỉ chỉ vào đầu chú cún: “Nhát gan nhưng lại tò mò. Thích được ôm ấp,
không được là dỗi đấy”.
Thiếu Hàng nghe cô vui vẻ nói vậy bất giác khuôn mặt
lộ vẻ tiếc nuối. Anh biết cô đang nhớ đến nó: “Anh tin mình sẽ tìm được Bò
sữa”.
Bỗng chốc cô mở to mắt: “Thật sao anh?”.
“Từ khi Bò sữa bị lạc đến giờ, anh đã tìm bằng mọi
cách rồi. Dán giấy tìm chó lạc, thông báo thưởng nhiều… nên người ta thấy chắc
chắn sẽ báo chúng ta. Nhưng lâu rồi không thấy tin gì anh nghĩ nó đã được ai đó
tốt bụng nuôi, mà người ấy lại không biết chúng ta đang tìm nó. Anh sẽ vẫn tiếp
tục tìm”.
“Ông xã à, em xin lỗi…” Cô bá lấy cổ anh xúc động nói.
“Hả?”.
“Em cứ nghĩ anh chẳng quan tâm đến việc ấy nữa”.
Anh hôn cô gấp gáp như muốn hút hết ô xy trong hơi thở
của cô: “Trước khi em sinh con trai cho anh thì anh chỉ có mỗi cậu con trai là
Bò sữa thôi. Sao anh không nhớ nó được?”.
Tai cô đỏ bừng lên.
Thiếu Hàng cười cười và buông cô ra, rồi tìm một tấm
ảnh trên máy tính cho cô xem: “Hôm Bò sữa đi lạc có đeo sợi xích này”.
Sợi xích này có một miếng đồng nho nhỏ cô tháo từ chùm
chìa khóa ra, hình bươm bướm khá đẹp mắt.
“Con yêu, con về đây với ba mẹ đi!”. Gia Ưu nhìn tấm
ảnh hét toáng lên.
Chú chó nằm trên bàn sợ chết khiếp, người run bần bật,
lấy hết can đảm lê từng bước đến cạnh Thiếu Hàng, rồi phủ phục trong lòng anh
rên ư ử.
Ngắm nhìn những tấm ảnh mình chơi đùa với Bò sữa rất lâu
chẳng muốn tắt máy, cũng chẳng buồn để ý đến chú cún kia.
Thiếu Hàng xoa xoa đầu chú cún ra chiều thông cảm.
“Xoảng xoảng…”.
Trong phòng ngủ có tiếng gì rơi xuống đất, không nhìn
cũng biết hai chú chó kia chơi đùa va phải cái gì rồi.
Thiếu Hàng ôm lấy chú cún bước sang ngó nghiêng, mãi
sau mới quay lại.
Gia Ưu tắt máy