
h?”.
“Đâu có, khiếm khuyết cũng là một nét đẹp mà”, anh
chợt nhận ra cử chỉ thất thố của mình nên vội lấp liếm.
“Anh mới khiếm khuyết í!” Gia Ưu không chịu kém cạnh
liền nhấm nhẳng đáp lời.
Cô quay người với bộ quần áo hôm qua ra mặc rồi ngồi
vào bàn ăn sáng với anh.
Quan Thiếu Hàng “Úi” lên một tiếng như là tìm ra được
châu lục mới, nén cười nói: “Vợ à, trong xe em có khăn quàng cổ không? Ra khỏi
cửa nhớ quàng vào nhé, rất hợp với bộ trang phục này của em đấy”.
“Vâng” cô thấy là lạ, nhưng còn vướng miếng sandwich
trên tay nên tiện mồm đáp luôn.
Chưa đến giờ làm việc nên Trung Thiên Plaza vẫn còn
vắng lặng. Chỉ lát nữa thôi mọi người sẽ lục tục kéo nhau đến, cô vội vã rời
khỏi đây trước 8 giờ để tránh cho mọi người bàn tán về anh.
Vào trong xe cô soi gương bôi kem chống nắng thì nhận
ra trên cổ có một vết tím bầm, dấu vết của nụ hôn.
“Chết tiệt!” Cô vội lấy chiếc khăn quàng cổ có hoa văn
ra choàng vào. Chửi thì chửi vậy thôi, chứ khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.
Đến Đài Truyền hình vẫn sớm, cả văn phòng có mỗi mình
cô. Bật máy tính lên, rồi cầm túi trang điểm đi vào toa lét định bụng trang
điểm nhè nhẹ. Ngắm nhìn mình trong gương thấy tinh thần, sắc mặt rất tươi tắn
nên thôi chẳng cần phải đánh phấn nữa. Cô uốn macara rồi tô chút son hồng là
xong. Hiếm hoi lắm mới thấy cô lưu luyến ngắm nhìn mình lần nữa trong gương,
sau lưng bỗng vang lên tiếng cười ha hả.
Giật thót mình quay đầu lại: “Này, chui ở đâu ra
đấy?”.
Dao Dao cười trông chẳng khác gì một con cáo: “Tớ
đường đường chính chính đi vào đây mà. Có mà cậu mải mê ngắm quá thôi, khai
ngay, người ấy là ai hả?”.
Gia Ưu vờ không hiểu: “Ai cơ?”.
“Bỏ cái trò ấy đi!” Dao đặt túi đồ trang điểm lên bồn
rửa mặt: “Cả năm chẳng thấy cậu xài nó mấy lần. Không phải là nghĩ đến đàn ông
thì chắc chắn là có anh nào rồi. Đặc biệt hôm nay trông cậu rất vui, chắc chắn
là có anh nào rồi đúng không?”.
Cô liếc ngang Dao một cái: “Này, cậu cứ nói thẳng ra
việc gì phải đoán già đoán non thế hả?”.
Dao cười nghiêng ngả: “Cậu đúng là không khảo mà xưng,
nói đi, người đàn ông nào may mắn thế hả? Không phải Chu Tân Di chứ?”.
“Nói vớ vẩn, tớ và đạo diễn Di chỉ là quan hệ cấp trên
với cấp dưới thôi”.
“Thế thì nói thật đi, anh chàng ấy là ai hả, đừng có
nói vớ vẩn đấy nhé”. Dao quyết hỏi bằng được.
Gia Ưu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói được thôi, nhưng nói ra
cấm chửi tớ”.
“Sao tớ phải chửi cậu hả?” Dao Dao trợn tròn đôi mắt
ngơ ngác nhìn cô.
Cô ghé sát rồi thì thầm vào tai cô ấy.
“Hả?” Dao lớn tiếng nói làm cho cả khu toa lét cũng
chộn rộn cả lên: “Trì Gia Hảo, cậu muốn chết à? Chuyện tày trời thế mà còn giấu
tớ đến tận ngày hôm nay!”.
“Thì cũng vì tình thế ép buộc mà!” Cô vội nhấc túi
trang điểm chạy nhanh ra khỏi đó vì không chịu được cái giọng sư tử Hà Đông của
Dao.
Dao tức quá giậm chân thình thịch xuống sàn nhà, khổ
thân cho đôi giày cao gót hàng hiệu xinh đẹp, chắc hỏng mất thôi.
Gia Ưu quay về phòng làm việc thì gặp ngay Đàm Áo, bất
giác cô nhíu mày khó chịu.
Đàm Áo mặc bộ complet nhàu nhĩ, gấu quần còn dính vài
vết bẩn khả nghi, đầu vuốt keo dựng ngược trông chẳng khác gì tổ quạ, cằm thì râu
ria nhồm nhoàm chẳng chịu cạo.
“Anh bị bắt cóc à?” Cô tốt bụng hỏi.
Đàm Áo luồn tay vào trong tóc tức giận nói: “Cả đêm
qua không ngủ được. Hôm qua mấy cậu bạn chán đời rủ đi bar uống rượu, uống say
mèm nôn hết cả ra người tôi”.
Cô giơ tay bịt mũi luôn: “Anh có cần về nhà thay quần
áo sạch không hả?”.
“Cô nghĩ là tôi không muốn à?” Đàm Áo giơ tay nhìn
đồng hồ: “Hôm qua tôi hẹn rồi, 9 giờ hôm nay gặp mặt”.
Cô nhún vai nói: “Tôi thấy thương cho người làm việc
với anh hôm nay”.
Lưng ngứa ngáy, anh cúi đầu ngửi hết chỗ này sang chỗ
khác, quả thực là ngay bản thân mình cũng không chịu nổi nữa là người khác:
“Không được rồi, tôi phải ra chỗ nào tắm cái đã”.
Anh ta đi như bay được hai bước thì nghĩ ra điều gì đó
liền dúi tập hồ sơ vào tay cô: “Nếu có người tìm tôi, cô tiếp giúp nhé. Chỉ là
buổi phỏng vấn thôi mà, tài liệu cô cứ xem ở trong đấy”.
“Ơ, anh này…”, chưa dứt lời người đã chạy mất tiêu. Cô
vội ngồi vào bàn làm việc đọc tài liệu. Màn hình máy tính hiện lên dòng chat
của Dao: “Trời ạ, cậu đã lừa dối tình cảm của tớ. Vợ của Quan Thiếu Hàng lại là
cậu…!”.
Cô bật cười đọc câu ca cẩm của Dao ở trên máy tính:
“Tớ xin lỗi, không phải cố tình giấu cậu. Cậu biết rồi đấy, ngay từ đầu không
nói nên sau này muốn nói mà chẳng biết nói thế nào”.
“Tớ hận cậu!”.
“Đừng mà, cậu là người khoan dung, độ lượng chấp kẻ
tiểu nhân như tớ làm gì. Tha thứ cho tớ đi mà!”. Nói xong cô ấn vào biểu tượng
khuôn mặt rưng rưng nước mắt gửi đi.
“Không bao giờ, không đời nào tha thứ cho cậu!”. Sau
đó Dao gửi lại cô biểu tượng của khuôn mặt lạnh lùng.
“Đừng có nhỏ nhặt thế, tớ sẽ chẳng bao giờ nói cho anh
ấy biết cậu đã từng thèm nhỏ dãi anh ấy là được chứ gì”. Gia Ưu cười hí hí.
Lại một trận khóc lóc thảm thương: “Cậu mà nói với anh
ấy chuyện ấy tớ không thèm chơi với cậu nhé!”.
“Không dám, không dám. Tớ đảm bảo là không nói mà!”.
“Ừ t