Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khi Trời Gặp Đất

Khi Trời Gặp Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324712

Bình chọn: 9.5.00/10/471 lượt.

mất, quên cả cầm cặp, nhờ tôi bảo Gia Ưu mang về. Tiếc

là hôm ấy Gia Ưu không đi học nên tôi phải cầm cho cậu ấy. Định bụng cầm vào

lớp học, nhưng đi ngang qua hồ bị mấy cậu bạn xô rơi cả cặp xuống hồ”.

Nói đến đây lại cười ha hả: “Tôi và mấy cậu bạn phải

lội xuống hồ mò mẫm, vác được cặp lên phải mở ra cho các thứ ra phơi khô. Trời

ạ, những bài kiểm tra toán, vật lý toàn được điểm 10, làm chúng tôi ghen tị

chết đi được. Đứa nào đứa đấy luôn miệng nói Thiếu Hàng không phải là người

trần mắt thịt…”.

Gia Ưu cũng cười hùa theo: “Rồi các anh thấy sổ ghi

chép của anh ấy đúng không?”.

“Phải đấy… lại lạc đề rồi… cuốn sổ ấy hình như sau này

ngại nên cậu ấy không đưa cho cô đúng không? Ngâm nước nát bét rồi còn gì, dày

lắm, chẳng biết là vẽ bao lâu rồi”.

Gia Ưu hào hứng hỏi: “Vẽ gì ấy nhỉ?”.

“Tôi không xem kỹ lắm, hình như là một câu chuyện gì

gì đó, hình như là thiên sứ và ác quỷ à?. Buồn cười chết đi được. Không ngờ cậu

ấy lại nghĩ ra chiêu này để theo đuổi cô”.

“Thiên sứ? Ác quỷ?” Gia Ưu ngẫm nghĩ: “Là gì nhỉ?”.

“Tôi cũng không biết”. Đàm Áo cười đủ rồi, quay sang

cầm chai nước mở nắp tu ừng ực.

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn không biết ở chỗ nào.

Đàm Áo nhìn quanh quẩn, quay đầu thấy Gia Ưu đang ngẩn ngơ, vội nhắc nhở: “Này,

hình như chuông điện thoại của cô đấy”.

Gia Ưu trấn tĩnh lại, vội nhấc chiếc túi ở trong góc

nhà mở ra: “A lô, Đóa à?”.

“Ưu ơi, làm thế nào bây giờ, chó mèo ở Trung tâm hỗ

trợ đang bị đưa đi rồi!”.

“Sao?” cô hỏi theo bản năng.

Đóa lo lắng như sắp bật khóc: “Con trai cô Giám đốc

Trung tâm bán hết chó mèo cho chủ buôn rồi. Sáng tớ đi sớm, giờ quay lại không

thấy con nào cả. Chúng bị chở đi rồi, tớ đang đuổi theo xe đây này”.

“Ở phố nào hả? Tớ sẽ qua ngay”. Gia Ưu vội đứng dậy

lao ra ngoài và ra hiệu cho Đàm Áo đi theo mình.

“Đường Giang Tân, cách trạm xăng mấy kilômét”.

Xe lao trên đường như chớp.

Đàm Áo ngồi ghế bên cạnh hai tay nắm chặt vào tay vịn,

tim đập thình thịch. Đầu anh căng lên như dây đàn, nhưng cũng thấy phiêu phiêu.

Đã lâu lắm rồi anh không trải qua những giây phút hưng phấn xen lẫn lo sợ như

thế này.

Trước kia mỗi khi đi tác nghiệp, anh luôn làm tài xế.

Nhưng lần này Gia Ưu chủ động không lấy xe của Đài, mà lái xe riêng của cô. Anh

không rõ chuyện gì xảy ra, vội vội vàng vàng ngồi vào ghế bên.

Mới đầu xe còn chạy trong ngõ phố chật hẹp nên không

có cảm giác gì, nhưng ra đường cao tốc mắt anh cứ tròn xoe kinh ngạc. Phong

cảnh bên đường lướt qua vùn vụt, gió thổi rin rít bên tai nhắc nhở anh: Trời,

tốc độ xe!

Trời ạ, phải có can đảm kinh người và tự tin đến mấy

mới dám lái xe với tốc độ này chứ.

Bất giác anh quay đầu nhìn người bên cạnh. Ở góc này

chỉ nhìn được khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi môi mím chặt… tất cả toát lên sự

kiên nghị, chăm chú. Cặp lông mày thanh tú không hề nheo lại, không chút gì lo

lắng, đôi tay thon dài nắm chắc lấy vô lăng rất thành thạo.

“Trì Gia Hảo” lúc này hoàn toàn khác với ngày thường.

Đàm Áo ngẩn người ra và thấy sao có gì quen thuộc thế?

Cô ấy rất giống một hình bóng ấy trong ký ức của anh.

Tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hơn nửa tiếng sau cô gặp Đóa ở trên đoạn đường Giang

Tân. Đóa đang đứng ngay sau chiếc xe tải bên lề đường, mắt trừng lên như đang

lớn tiếng tranh cãi gì đó kịch liệt với chủ xe. Chỉ có điều Đóa đẹp quá, người

lại thanh mảnh nên cố tỏ ra hung dữ cũng không dọa được ai.

Chỉ có Gia Ưu mới nhận ra Đóa đang rất giận dữ.

Đạp phanh, tắt máy, hai người xuống xe thật nhanh. Đến

nơi nghe thấy giọng Đóa đang rất kích động: “Chúng là của Trung tâm bảo trợ của

chúng tôi. Tôi là chủ của chúng, chứ không phải chúng vô gia cư nhé. Anh dựa

vào đâu mà đưa chúng đến lò mổ hả?”.

“Cô đang nằm mơ à?” Chủ xe là một người đàn ông đẫy

đà, thâm thấp, trạc 30 tuổi, mặt bóng toàn mỡ. Khuôn mặt tròn xoe chẳng khác gì

quả bóng, lại nở nụ cười thô tục: “Này, tao bỏ tiền ra mua lũ chó trên xe này

đấy, giờ ta là chủ của chúng nhé. Tao muốn chúng sống chúng được sống, muốn

chúng chết là chúng phải chết. Chẳng hiểu chúng mày chui ở đâu ra cản đường làm

ăn của tao, có tin tao cho mày…”.

“Ăn nói giữ mồm giữ miệng đi!” Gia Ưu tức giận quát

lên, cô nắm lấy đôi vai của Đóa nhìn chăm chú. Tóc Đóa rối bung lên, quần áo

dính bụi, còn lại mọi thứ vẫn bình thường. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm:

“Cậu không sao chứ?”.

An Tiểu Đóa lắc đầu: “Hắn không chịu trả chúng cho

tớ”.

Đàm Áo đứng chắn trước hai cô, nhìn biển số xe rồi ừm

một tiếng: “Hóa ra ở tỉnh ngoài đến đây thu mua chó cơ đấy”.

Gã béo cười gằn: “Đừng có chọc mõm vào chuyện của người

khác! Lũ chó này tao mua bằng tiền thật đấy, cần gì phải quan tâm tao từ đâu

đên chứ”.

Đàm Áo quay đầu nhìn Tiểu Đóa thất ánh mắt cô lóe lên

sự tức giận, nhưng không lên tiếng nói lại. Đàm Áo ngạc nhiên hỏi: “Bán cho hắn

thật à?”.

Cô mím môi rồi nói: “Con cô Lưu làm đấy, bán cho hắn

giá 10.000 tệ, em và cô Lưu cả hai đều không biết việc này”.

“Mấy người đúng là rảnh rỗi quá nên mới quan tâm tới

lũ chó mèo này? Đúng là no cơm ấm