
ào: “Sao anh dậy sớm thế? Em tưởng là anh đi làm rồi
chứ?”.
Chưa nói dứt lời, cô giật thót mình vì cảnh tượng
trước mắt.
Thiếu Hàng quấn mình trong chiếc chăn mỏng, nằm co
quắp trên ghế sô pha bằng da bé tẹo. Chắc chắn là giấc ngủ không được thoải
mái, đôi mày nhăn nhăn, sắc mặt xanh xao, trán lấm tấm mồ hôi.
“Anh à, anh dậy đi”. Cô thấy không ổn vội đánh thức
anh dậy. Liếc sang chiếc bàn con bên cạnh thấy mấy lọ thuốc nho nhỏ, cô vội cầm
lên xem, toàn là thuốc giảm đau anh hay dùng hàng ngày.
“Em à…” Thiếu Hàng mở mắt ra, ánh mắt trông có phần rã
rời.
Cô nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, vừa tức vừa
lo: “Anh lại lên cơn đau đầu rồi phải không? Đau thế này mà sao không nói cho
em biết sớm?”
Thiếu Hàng không nói gì, xem ra anh đang cố gắng chống
chọi lại cơn đau.
“Đi bệnh viện thôi anh ạ”. Gia Ưu đi thu xếp quần áo
cho chồng: “Em nấu ít đồ ăn sáng, chúng ta ăn xong rồi đi”.
“Mình anh đi cũng được rồi…” định nói tiếp nữa nhưng
rồi bị ngắt quãng bởi cơn ho lục khục. Đầu anh đau như búa bổ, giờ ho dữ dội
tưởng chừng như đau chết ngất đi được.
“Giờ anh còn làm phách nỗi gì chứ? Tự đi, ra nông nỗi
này rồi còn đòi tự lái xe ư? Anh đau đầu mấy ngày rồi phải không? Anh cũng giỏi
chịu đựng đấy!” Gia Ưu giận dữ ném quần áo lên người anh, nhưng rồi cũng không
đành lòng bỏ mặc, cô lại vào nhà tắm chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng cho anh.
Sự thực cho thấy phán đoán của cô là đúng. Anh đi công
tác dài ngày bận rộn suốt, hết kiểm tra công trình lại thức đêm sửa bản thiết
kế, thêm vào đó là đám tang bà nội nên anh anh đã suy sụp cả thể chất và tinh
thần. Mệt mỏi trong thời gian dài đã khiến căn bệnh đau đầu của anh phát tác dữ
dội.
Quan Thiếu Hàng nhập viện, chụp CT não, bác sĩ điều
trị xem phim xong nói không có gì bất thường.
Nghe xong Gia Ưu nhẹ cả lòng, nhưng vẫn cảm thấy khó
hiểu: “Nhưng, tại sao anh ấy lại mắc chứng đau đầu nhỉ?”.
Bác sĩ Quách giải thích: “Có rất nhiều khả năng, đau
đầu là phản ứng của cơ thể. Nó chưa hẳn là do sinh lý mà có thể là do tâm lý
nữa đấy”.
Gia Ưu ngẩn người trong giây lát: “Thường thì anh ấy
hay đau đầu lúc phải làm việc quá mệt mỏi hoặc là lúc tâm trạng không được tốt.
Nhưng lần này đau hơn trước rất nhiều, uống cả thuốc giảm đau mà cũng không có
tác dụng”.
Bác sĩ Quách ngẫm nghĩ: “Cô có còn nhớ căn bệnh đau
đầu của chồng mình bị từ bao giờ không?”
Cô nghĩ nhưng không dám chắc chắn: “Hình như là bốn
hay năm năm trước thì phải”.
Bác sĩ cân nhắc, xem lướt qua bệnh án của Quan Thiếu
Hàng ở trên máy tính và rồi ánh mắt bỗng dừng lại. Ông đẩy cái kính ở trên sống
mũi, nói mà không hề suy nghĩ: “Năm năm trước anh ấy bị tai nạn giao thông”.
Bác sĩ nói thế làm cô sực nhớ ra: “Lần ấy tôi bị tai
nạn giao thông, cả người và xe rơi xuống sông. Chính anh ấy đã nhảy xuống sông
cứu tôi”.
“Ngày 2 tháng 2 năm 2012?” Bác sĩ xác định lại với cô.
Gia Ưu không hiểu tại sao bác sĩ cứ cấn cá ngày này,
cô gật đầu.
“Theo ghi chép trong bệnh án, ngày hôm ấy đầu chồng cô
bị va đập rất mạnh”, nói đến đây bất giác bác sĩ không kìm nổi tiếng than dài:
“Trong tình huống ấy, chồng cô làm gì có sức mà cứu cô nhỉ. Thật không đơn
giản”.
Gia Ưu rất bất ngờ: “Đầu chồng tôi bị va ạ?”
Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt sửng sốt, như là cô đang
không hiểu mình đang nói gì.
“Thế này nhé, để tôi tìm bác sĩ điều trị hồi ấy trao
đổi xem sao. Xem bác sĩ còn nhớ ra điều gì không. Tôi đoán là căn bệnh đau đầu
bấy lâu nay của chồng cô có liên quan đến trận va đập ấy”.
“Nhưng phim chụp CT cho thấy là không sao mà”.
“Tổ chức bộ não rất phức tạp, nhưng cũng rất mềm yếu.
Nếu đã từng bị va mạnh, dù có điều trị khỏi thì cũng có thể để lại di chứng nào
đó nhất định. Cô nói là trước đây chồng cô không cảm thấy đau, chủ yếu là mệt
mỏi quá hoặc là tinh thần không vui mới bị chóng mặt, nôn ọe. Đó cũng chính là
quy luật phát triển của di chứng đấy”.
Nói chuyện với bác sĩ xong cô quay về buồng bệnh. Đến
nơi cô gặp mẹ chồng đang hốt ha hốt hoảng. Sau khi làm thủ tục nhập viện cho
chồng cô không dám giấu, liền gọi điện báo cho bố mẹ chồng.
Mẹ chồng đặt chiếc phích nước nóng lên tủ đựng đồ đầu
giường bệnh hỏi nhỏ: “Hôm nay thế nào hả?”.
“Đỡ rồi ạ. Có điều tinh thần chưa được ổn lắm, tối qua
anh ấy ho cả đêm”.
Mẹ anh chăm chú nhìn khuôn mặt xanh xao của con trai,
đôi mắt ánh lên nỗi lo lắng: “Thằng bé này bình thường chẳng biết chú ý chăm
sóc mình gì cả, cường độ làm việc cao thế không gục làm sao được…”. Bà ngước
mắt lên nhìn con dâu như đang có gì suy nghĩ liền nói: “Con mệt không? Hay con
về nhà nghỉ đi, mẹ ở đây trông cho”.
Gia Ưu vội nói: “Dạ thôi, con không mệt”.
“Sao không mệt cơ chứ?” Mẹ chồng nắm lấy tay Gia Ưu
đặt lên tay mình vuốt ve: “Mấy ngày nay vất vả cho con quá. Mẹ thường nói với
ba chồng con là, con trai mình làm việc đúng nhất chính là đã lấy con làm vợ!”.
Nghe câu nói này Gia Ưu đỏ bừng mặt, định nói thì bị
bà bắt về nhà nghỉ ngơi. Cô nhanh trí nói: “Mẹ à, con thực sự không mệt mà chỉ
đói tí thôi. Hay là mẹ con mình ra quán cà phê đối diện ăn chút gì