
u đầu hành
lang, không kìm nỗi nữa, anh lao như điên vào trong nhà vệ sinh ở cạnh cầu
thang, nôn thốc nôn tháo.
Gia Ưu mua mấy chai nước khoáng ở sạp tạp hóa gần bệnh
viện. Đang chờ bà chủ trả lại tiền thừa thì điện thoại trong túi reo vang. Cô
nghĩ là Quan Thiếu Hàng nên vội mở ra, hóa ra lã Đàm Áo.
“Gia Hảo à, báo cho cô một tin vui nhé!” Giọng nói
mạch lạc của Đàm Áo vang lên trong tiếng ồn ã: “Kế hoạch của cô được duyệt rồi
đấy. Anh Diệu mời chúng ta đi uống rượu chúc mừng, chú tôi cũng tham gia, chắc
là sếp xem qua rồi nên mới hứng khởi thế chứ”.
Gia Ưu ngần ngừ: “Sếp xem rồi à?”.
“Ừ, thấy anh Diệu bảo là chính tay anh ấy đưa cho sếp
xem mà”. Đàm Áo hình như biết được nỗi lo lắng trong lòng cô, bèn giải thích:
“Cũng coi như là chạy cửa sau vậy. Em cũng biết đài mình chưa bao giờ có chương
trình về động vật hoang, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nếu như
không tranh thủ được phiếu của chú anh đưa lên trên thì chỉ có vứt vào sọt
rác”.
Gia Ưu không lên tiếng, Đàm Áo ngừng lại hỏi: “Cô để
bụng à?”.
“Đâu có”, cô nhận lại tiền lẻ bà chủ cửa hàng trả cho,
cười thoải mái: “Lúc lập kế hoạch tôi cũng đã làm động tác đi cửa sau rồi mà.
Chỉ cần chương trình được lên sóng, nhận được phản ứng của khán giả là tốt rồi,
những thứ khác không quan trọng”.
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế!” Đầm Áo tiện mồm nói luôn: “7
giờ tối nay nhé, đi ăn hải sản ở nhà hàng Ngư Đảo. Cô có cần tôi qua đón không?
Chúng ta cùng đi?”.
“Tôi không đi được rồi, tôi đang ở quê”.
“Hả? Ngày mai đi làm rồi mà, sao giờ vẫn ở quê thế?”
Đàm Áo hỏi vặn.
“Vâng, việc gấp mà. Mai anh xin nghỉ hộ tôi nhé”. Gia
Ưu xách túi nước về bệnh viện, “Anh đứng ra nói giúp với Trưởng ban và Đạo diễn
Di nhé”.
“Tôi nói giúp cũng được. Chú tôi thì dễ thôi, sếp cũng
không phải là khó đối phó, nhưng…”. Đàm Áo bồn chồn hỏi: “Có việc gì à? Cần
giúp gì cứ nói với tôi một tiếng, đừng khách khí làm gì”.
“Yên tâm, tôi không khách sáo đâu”. Cô nói phiếm vài
câu còn chân thì chạy như bay. Nói dứt lời đã đi lên tầng hai của bệnh viện.
Đàm Áo thấy cô không muốn nói nên không ép: “Thôi
được, có gì mới tôi sẽ gọi điện cho cô”.
“Vâng. Chào anh”. Gia Ưu bấm nút tắt cuộc gọi thì nghe
thấy tiếng lao xao từ trong buồng bệnh bà Chi. Quan Thiếu Hàng không có ở
ngoài, tim cô đập liên hồi, nhanh chân đi vào trong. Cô thấy mấy bác sĩ, y tá
đứng bên giường bệnh, Quan Thiếu Hàng cúi người ôm lấy bàn tay của bà nội, tai
ghé sát mồm bà nghe dặn dò gì đó.
Gia Ưu nín thở đứng đằng sau Thiếu Hàng, lặng lẽ nhìn
họ.
So với mấy bữa trước, tinh thần bà Chi tốt lên rất
nhiều, khuôn mặt u ám đã ánh lên nét vui vẻ. Bà thở rất yếu, hơi thở chậm và
nhẹ, chốc chốc lại nói vài câu vào tai Thiếu Hàng. Không phải là những lời gì
đặc biệt, nghe rồi nghe rồi, đôi mắt cô dần đẫm lệ.
Lúc ấy cánh tay cô bị giật một cái. Cô quay đầu lại
nhìn, một nữ y tá đứng tuổi đưa mắt ra hiệu cho cô ra ngoài. Đứng dựa vào cửa
phòng y tá nói thẳng: “Đấy là biểu hiện hồi dương, chỉ được một hai ngày thôi.
Gia đình có cần phải chuẩn bị gì không?”.
Gia Ưu ngỡ ngàng, lát sau mới gật gật đầu.
Y tá quá quen với cái cảnh tượng này nên chẳng nói gì
nhiều, quay đầu đi luôn.
Gia Ưu vẫn đứng đó suy nghĩ, cô rất kính trọng bà nội,
nhưng dù gì quan hệ giữa hai người vẫn còn cách xa nhau. Lúc này lòng cô trĩu
nặng nhưng không giống như Thiếu Hàng. Bà đang trong lúc hấp hối, Quan Thiếu
Hàng lại đổ bệnh mà lúc nào cũng phải ở cạnh chăm sóc bà, đưa tiễn bà đến giây
phút cuối cùng. Mọi việc đều do tay cô làm hết. Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi điện
cho mẹ chồng bàn bạc.
Bà Chi ra đi vào đêm ngày thứ ba, rất thanh thản, lặng
lẽ, không đớn đau. Đám tang tổ chức đơn giản theo ý nguyện của bà. Bà được chôn
cạnh con trai và chồng. Tất cả được tiến hành ổn thỏa. Thiếu Hàng và Gia Ưu mệt
bã cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng họ vẫn bay về nhà vào tối hôm ấy.
Ra khỏi sân bay vẫy bừa một chiếc taxi, Gia Ưu nói địa
điểm xong nhắm nghiền mắt lại ngả đầu vào vai Thiếu Hàng. Mấy hôm chạy đôn chạy
đáo đã khiến cho cô sắp sửa gục ngã dù vốn là người khỏe mạnh.
Đến nhà cô vứt hành lý ra sàn, ngã vật xuống ghế sô
pha.
Còn Thiếu Hàng ngồi bệt trên nền nhà, dựa lưng vào
chiếc sô pha êm ái, thừ người ra một lúc.
Mãi sau cũng không thấy có động tĩnh gì, Gia Ưu từ đằng
sau ôm lấy cổ anh: “Thôi anh đừng nghĩ ngợi gì nữa, bà nội cũng hơn 80 tuổi
rồi, ra đi thanh thản cũng là điềm may”.
“Ừ”. Thiếu Hàng đáp ngắn gọn.
Cô trườn từ trên ghế sô pha xuống chui nằm gọn trong
lòng anh và hôn anh một cái.
Anh nâng cằm cô lên cười buồn: “Đi tắm đi, tối nay
phải ngủ một trận đã đời”.
Gia Ưu gật đầu: “Anh cũng vậy”.
Tối ấy, Gia Ưu ngủ say lắm, tỉnh giấc nồng thì trời đã
sáng trưng.
Quơ tay sang bên thấy trống không, cô mở to đôi mắt
vẫn còn ngái ngủ rồi nhón gót đi quanh phòng khách một vòng, bụng bảo dạ có cần
phải cắm đầu làm việc hay không.
Chân vấp phải cái gối dựa, cô quyết định nằm xuống đất
nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc ấy vẳng một tràng ho dài của Thiếu Hàng, cô chau
mày đứng dậy mở cửa bước v