
việc gì thế ạ?”.
“Hảo à, tối nay con có rỗi không?”. Giọng ông Thu vang
lên.
“Có ạ, có việc gì ba cứ nói đi”. Gia Hảo nhướn mắt
nhìn bên ngoài cửa ô tô, phải còn đoạn nữa mới tới.
“Là thế này, chú Ngô đang sửa nhà nên định mượn kho
của nhà ta để chứa đồ. Ta và mẹ con đồng ý rồi, cũng nhân cơ hội này dọn dẹp
cho sạch sẽ. Sáng nay ba xuống xem qua thấy nhiều đồ của con lắm, toàn là băng
đĩa, sách báo gì gì đó, đựng vào mấy thùng giấy mới hết”.
“Để tối con qua thu dọn vậy”.
Gia Hảo ngắt điện thoại và rồi lại tập trung vào những
bài góp ý. Sắp đến nơi rồi, cô tháo thẻ ngành nhét vào trong túi và dặn dò Đàm
Áo: “Anh đỗ xe ở trước cổng chợ đầu mối, chúng ta sẽ đi qua cổng sau của chợ.
Nhớ mang theo máy quay hình là được, giấu thật kỹ, không được huênh hoang.
“Ừ”.
Chẳng mấy chốc hai người tìm thấy nhà hàng ấy. Mặt
tiền không rộng, nằm chen giữa cửa hàng thực phẩm và quán trà sữa.
Gia Hảo vừa bước đến cửa quán thì một người đàn ông
tay cầm điếu thuốc lá chạy ra vồn vã hỏi: “Người đẹp muốn ăn cơm à?”
“Vâng”.
Gia Hảo và Đàm Áo nhìn nhau ra hiệu, họ chọn một bàn
còn khá sạch sẽ ngồi xuống.
Người đàn ông ấy cầm cuốn thực đơn bết đầy dầu mỡ ném
lên mặt bàn: “Gọi món đi!”.
Gia Hảo nhìn Đàm Áo nói: “Anh gọi đi, tôi đi vệ sinh
đã!”. Đàm Áo hiểu ý, anh giở cuốn thực đơn ra vẻ như đang nghiên cứu. Gia Hảo
tranh thủ không ai để ý chạy tuột vào trong bếp và chuẩn bị băng ra sân sau thì
bị một người phụ nữ béo ục ịch chặn lại. Bà ta cau mặt khó chịu hỏi với cái giọng
khàn khàn: “Cô làm gì ở đây?”.
“Tôi đi vệ sinh”. Gia Hảo giải thích.
“Nhà vệ sinh ở bên kia, tại sao cô lại chạy sang bên
này. Đi đi… đi đi!”. Bà ta vừa đẩy cô vừa lớn tiếng nói với cậu nhân viên phục
vụ ở bên ngoài bằng giọng địa phương khó hiểu.
Bị giám sát chặt quá Gia Hảo đành buông xuôi, coi như
không có chuyện gì xảy ra đi thẳng đến nhà vệ sinh. Chuẩn bị đẩy cửa bước vào
thì cánh cửa bật ra và một người cúi gầm mặt bước ra.
Gia Hảo không tránh kịp nên đâm sầm vào người ấy. Liếc
nhìn người ấy, Gia Hảo sửng sốt nắm lấy tay cô gái ấy: “Sao cậu lại ở đây hả?”.
Đối phương nghe thấy liền ngẩng đầu lên và khuôn mặt
cũng lộ vẻ ngạc nhiên không kém: “Là cậu à?”.
Khuôn mặt trắng trẻo, đường nét thanh tú, mái tóc đen
óng, cằm nhọn… Người ấy không phải ai khác chính là An Tiểu Đóa.
Lúc nãy bà béo đi đến nhìn cô như là phòng trộm.
Tiểu Đóa dịch sát vào người Gia Hảo, mặt đối mặt và
lúng búng nói:“Ngẫu nhiên quá, ở đây cũng gặp được cậu…?”.
Gia Hảo nhận thấy Đóa có điều gì đó không được thoải
mái, định hỏi thì bị Tiểu Đóa ra hiệu bằng mắt đừng nói gì cả. Chỉ thấy cô
nhanh chóng kéo khóa túi ra rồi lại kéo phắt lại.
Gia Hảo ngỡ minh đang bị hoa mắt.
Đóa mỉm cười: “Đừng có đứng chắn ở đây nữa, bà chủ
quán mắng cho bây giờ. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.
“Ừ”. Bám nghiến lấy vai Đóa, Gia Hảo gần như là ôm gọn
lấy cô đẩy ra ngoài, ráng hết sức lấy thân mình che tầm nhìn của người đằng
sau.
Trong quán tràn ngập giọng nói khôi hài của Đàm Áo.
Anh chỉ vào mấy món ăn hỏi những câu tai quái khiến cho nhân viên phục vụ tức
giận mà chẳng làm đượcgì.
Ra mãi xa, Gia Hảo mới dừng bước kéo chiếc túi Đóa
đang xách mở ra xem. Trong lồng túi chật hẹp có hai chú cún con to hơn nắm đấm
đang nằm chồng lên nhau. Hai chú cún này chắc đựợc mấy ngày tuổi vì mắt còn
chưa mở.
“Ơ…thế này… là thế nào… Cậu…?” Cô nhanh chóng lấy lại
được bình tĩnh: “Bắt chúng ở trong quán ăn kia đúng không?”
Đóa gật đầu: “Đó là một quán ăn trá hình!”.
Gia Hảo thấy vấn đề nghiêm trọng nên kéo thật nhanh
Đóa ra chỗ để xe. Trước hết là phải để cho hai chú cún được thở ngon lành, sau
rồi nghe Đóa kể đầu đuôi sự việc. Hóa ra, con chó hoang bị ngược đãi được đăng
ở trên blog ấy vừa sinh được ba chú cún con. Người làm trong quán tai quái bắt
ba con chó con về, đầy đọa khiến một con bị chết. Chó mẹ mất con nên ngày nào
cũng loanh quanh ở cửa quán sủa ầm ĩ. Cuối cùng là bị họ buộc vào xe kéo lê
chạy.
“Thế con chó mẹ giờ đâu rồi?”.
Đóa lắc đầu: “Hôm nay tớ cũng không nhìn thấy, có khi
bị giấu mất rồi. Kéo lê lết thế, da thịt toe toét, máu chảy nhiều lắm… À phải
rồi, cậu vào đó ăn cơm à?”.
“Đâu có, cũng vì chú chó ấy tớ mới đến đấy chứ”. Gia
Hảo nói sơ qua về việc của mình.
“Giời ạ, xem ra tớ và cậu có duyên với nhau lắm”. Tiểu
Đóa nhẹ nhàng vuốt ve chú cún, cười nói.
Gia Hảo cũng có cái cảm giác ấy: “Phải rồi, sao cậu
lại ở đây? Trước kia không phải đang ở thành phố B đấy sao?”.
“Mình mới xin được việc làm mới nên chuyển về đây
sống”.
“À, hóa ra là thế”. Gia Hảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu
sống ở đâu? Cho tớ số điện thoại đi”.
An Tiểu Đóa ừ một tiếng rồi móc túi lấy điện thoại ra
hỏi số của Gia Hảo rồi bấm số gọi. Nghe có chuông reo tắt ngay: “Lần trước gặp,
cậu bảo là đi công tác, tớ cũng chẳng nghĩ ra xin số điện thoại của cậu. Nếu
không mấy hôm nay chẳng buồn chán thế này”.
Gia Hảo cười: “Cậu làm gì hả?”.
“Tớ làm phiên dịch”. Tiểu Đóa nhìn hai chú cún rồi
nói: “Phải rồi, cậu giúp tớ một việc được không?”.
“Việc gì vậy?”.
“Tớ muốn nuôi ha