
n:
“Anh thế nào rồi? Có bị đau ở đâu không?”.
Quan Thiếu Hàng để mặc tay cô sờ mó quanh người, nhếch
môi lên nói: “Anh không sao”.
“Không sao thật chứ?” Gia Hảo bán tín bán nghi, ánh
mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, chắc chắn biết dược anh không làm sao mới thở
phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cô thấy ngờ vực và tức giận nhìn anh nói: “Anh lừa em
phải không?”.
“Anh không…”.
“Anh thật quá đáng! Dám đùa cả kiểu này nữa đấy!”
Quan Thiếu Hàng trở tay ôm ghì lấy cô: “Anh không lừa
em mà. Anh đau đầu lắm”.
Cô nghe thấy tiếng anh khàn đặc, sắc mặt xanh xao,
nhưng trong phút chốc không thể biết được là thật hay giả. Dù sao cũng không
thể để anh đi về một mình. Cô làm mặt lạnh ra lệnh: “Anh ngồi qua kia để em lái
xe”.
Quan Thiếu Hàng ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, cô quay
sang thắt dây an toàn cho anh rồi mới lên xe và không quên dặn dò: “Anh nhắm
mắt vào ngủ đi. Đến nơi em sẽ gọi”.
“Ừ”. Anh nhắm nghiền đôi mắt lại che đi ánh mắt tinh
quái của mình.
Bò sữa mất tích làm cho gia đình mâu thuẫn. Tuy nhiên
mọi việc cũng chấm dứt bởi việc cô quay về nhà. Cô không phải là người ương
bướng, biết đó là việc bất ngờ, không ai muốn và cũng không ai đoán trước được.
Nhưng cô tức giận trước việc anh giao Bò sữa cho Trương Quần.
Rồi anh đã mượn rượu để thể hiện sự yếu đuối của mình,
Gia Hảo đành phải xuống nước chấm dứt xích mích.
Sáng hôm sau đi làm, cô gặp ngay đạo diễn Di tay xách
cặp công văn ở trong thang máy. Chào xã giao xong ông tiện mồm hỏi luôn:
“Chuyển sang đấy thấy thế nào? Có quen không? Bận lắm không?”.
“Dạ cũng tàm tạm ạ. Ở Ban, em là người nhàn nhất đấy”.
Gia Hảo nói thực lòng.
Nghe thấy câu nói thực thà ấy đạo diễn bật cười: “Nghe
nói em và Đàm Áo là cộng sự của nhau à?. Nhờ em để ý đến cậu ấy nhé”.
Gia Hảo đáp lại: “Đạo diễn đùa em à, Đàm Áo đâu cần em
phải quan tâm?”.
“Không đùa đâu. Đàm Áo nhiệt tình, nhưng nóng tính dễ
gây chuyện lắm”.
“Làm phóng viên nhiệt tình càng tốt chứ ạ?”. Gia Hảo
hỏi vặn lại. Đạo diễn nghiêng đầu nhìn cô và cười: “Nào có biết được là cần
phải nhiệt tình trong việc gì, mà việc gì cũng nhiệt tình hết. Nghề này mà tính
như thế thì làm không lâu. Hảo à, anh không tin là em không hiểu điều này”.
Cô ngẫm nghĩ, rồi nói rất thật: “Anh Di à, em hiểu ý
anh, nhưng em thấy nhiệt tình, nóng tính đâu phải là chuyện xấu, gặp nhiều và
làm nhiều chưa chắc là đã mất hết cảm giác”.
Bị phản bác nhưng đạo diễn Di cũng không thấy bực
mình: “Ừ, có lẽ là tôi già rồi”.
Lần này đến lượt Gia Hảo ngại ngùng, chưa kịp nói tiếp
thì cửa thang máy mở ra. Đạo diễn Di không cho cô cơ hội nói tiếp, ông mỉm cười
vẫy tay đi luôn.
Gia Hảo là người có tác phong nói ít làm nhiều ở Đài
truyền hình, hiếm khi nói lại ai đó chứ chưa nói gì đến việc người đó là đạo
diễn Di. Hôm nay chẳng hiểu sao lại không kiềm chế được.
Cô tán dóc năm ba câu với đồng nghiệp rồi lại vùi đầu
vào công việc. Mới hiệu đính được mấy bản thảo thì chuông điện thoại trên bàn
reo vang, Trưởng ban mời cô lên nói chuyện.
Gõ cửa rồi bước vào trong phòng, Trưởng ban hất hất
cằm ra hiệu bảo cô ngồi xuống:
“Dạ sếp có việc gì giao cho em ạ?” Cô vào thẳng vấn
đề.
Trưởng ban gật đầu; nhưng mồm lại nhắc đến một việc
khác: “Nghe nói chó nhà cô bị lạc à?”.
Gia Hảo đáp “vâng” một câu.
Mấy bữa nay cô chạy ngược chạy xuôi như ruồi mất đậu,
hết dán giấy tìm chó, lại lên mạng đăng tin, rồi nhờ cậy mọi người để giúp.
Đồng nghiệp trong Ban gặp cô ai cũng hỏi han một câu. Trước kia chẳng ai biết
cô nuôi chó, giờ thì hay rồi ai cũng biết hết.
Trưởng ban quay màn hình máy tính về phía cô: “Xem cái
này đi” Cô nhanh chóng nhìn lướt một lượt. Đây là bài viết của một blogger, đại
thể là tối qua trên đường về nhà đi ngang qua cửa sau một nhà hàng thì chứng
kiến cảnh một con chó hoang bị đối xử rất dã man. Dưới bài viết còn đăng kèm
theo một tấm ảnh hình như là chụp bằng điện thoại nên khá lờ mờ: một người đàn
ông buộc dây thừng vào cổ con chó rồi buộc nó vào cái xe ba bánh và lái xe kéo
lê lết khiến thịt da nó nát bét.
“Bài này vừa đăng lên liền được cắt dán chuyển sang
BBS của những người yêu chó. Trong một đêm thôi thu hút được rất nhiều bạn đọc
yêu chó. Cô và Đàm Áo cùng nhau tiếp tục theo sát kiểm tra thông tin hoặc ngầm
điều tra, cụ thể thế nào hai người tự quyết định”.
Gia Hảo đứng bật dậy: “Vâng, chúng em sẽ đi ngay”.
Người đàn ông trong ảnh mặc bộ đồ đồng phục của một
nhà hàng đằng sau còn in rõ tên nhà hàng ấy. Gia Hảo tra trên mạng biết được
đấy là một nhà hàng nằm phía sau chợ đầu mối lớn ở phía Tây thành phố.
Cô gọi cho Đàm Áo và nói sơ qua công việc.
Đàm Áo chửi đổng: “Bố nó chứ, đàn ông mà lại ức hiếp
một con chó à? Đúng là đồ điên. Chúng ta đi thôi!”
Gia Hảo không lái xe đến nên trước khi đi hai người rẽ
ngang qua phòng hậu cần xin xe. Cuối cùng được bố trí một chiếc xe cà tàng, Đàm
Áo xung phong lái xe, cô chủ động ngồi vào ghế sau, tranh thủ lên mạng đọc trên
điện thoại nốt những lời bình về bài viết lúc nãy.
Đọc được vài trang điện thoại reo vang, Gia Hảo ấn nút
nghe: “Ba à, có