
Đuổi nhau quanh ghế ngồi
Có phải tình yêu này không anh?”, Dao nói luôn.
Không hiểu chàng đang nghĩ đến việc gì thú vị mà mỉm
cười gật đầu: “Đúng thế, đó chính là tình yêu của đời tôi”.
“Đó chính là vợ anh đúng không?” Dao nhìn vào chiếc
nhẫn vàng trắng anh đang đeo trên ngón áp út và mỉm cười tế nhị.
“Đúng thế. Cô ấy luôn ở bên tôi”.
“...”
Sau rồi cô không tài nào nhồi nhét được vào đầu hai
người nói chuyện những gì nữa. Cô nhìn chằm chằm không chợp mắt vào khuôn mặt
điển trai, dịu dàng ấy, trong lòng dấy lên cái cảm giác chán nản khó tả.
Đêm đó Gia Hảo mất ngủ. Hễ chợp mắt trong đầu lại hiện
lên rõ mồn một hình ảnh Thiếu Hàng trả lời phỏng vấn ở trên đài truyền hình và
bên tai văng vẳng mấy câu thơ “Em tóc vừa xoã trán. Ngắm hoa chơi trước nhà.
Chàng vờ cưỡi ngựa đến. Đuổi nhau quanh ghế ngồi”.
“Chương trình của chúng tôi đến đây là kết thúc, xin
chân thành cảm ơn các khán giả nhỏ tuổi đã theo dõi”.
“Xin chào các bạn nhỏ”.
Gia Hảo và Trương, cậu bạn dẫn chương trình cùng, mỉm
cười nói lời kết thúc chương trình. Đạo diễn ra hiệu đã quay xong, mọi người có
mặt tại phòng thu không ai hẹn ai đều thấy lòng thanh thản lạ thường.
Gia Hảo thở phào, bụng thầm nghĩ: “Thế là kết thúc
rồi” và bắt tay vào dọn dẹp các bản thảo để đầy trên bàn.
“Chị Hảo ơi, có một anh tên là Hàng gửi đồ ăn trưa
tặng chị này”. Cậu nhân viên bảo vệ cầm chiếc túi đựng đồ bước đến.
“Eo ơi, lại còn đồ của nhà hàng Sinh nữa đấy! Trà sữa
của nhà hàng này ngon lắm, xếp hàng mỏi chân mới mua được một cốc đấy. Anh
chàng Hàng này cũng tốt bụng thật, có phải là fan hâm mộ Hảo không đấy?” Một
đồng nghiệp nói.
“Phải đấy, phải đấy, nhất là món bánh kem phômai của
nhà hàng này nữa chứ... Mỗi ngày chỉ làm vài cái thôi, đến muộn tí là hết
sạch”. Một đồng nghiệp khác lên tiếng hùa theo.
Gia Hảo nhận túi đồ từ tay cậu bảo vệ và hỏi: “Em có
thấy anh ấy đâu không?”.
“Anh ấy đưa đồ xong là đi ngay chị ạ”.
“Vậy à. Cám ơn em nhé!”. Gia Hảo mở túi đồ bỏ trà sữa
và bánh kem ra mời mọi người ăn cùng.
Cô cũng cầm một cốc trốn vào một góc bấm điện thoại
gọi cho anh.
“Thu hình xong rồi à?” Giọng anh cho thấy rõ ràng đang
có gì rất vui.
“Dạ. Đang uống trà sữa anh mua đây này”. Thấy chàng
vui Gia Hảo cũng vui lây: “Hôm nay trời bão hay sao mà lại tốt, lại quan tâm và
dịu dàng với em thế nhỉ?”.
“Sao em nói thế? Lẽ nào trước đây anh không đủ tốt,
không đủ dịu dàng, không đủ quan tâm tới em à?”.
Gia Hảo không kìm được lòng, phì cười: “Vâng vâng, hôm
nay anh đặc biệt tốt, đặc biệt quan tâm và đặc biệt dịu dàng với em đã được
chưa đại gia Hàng?”.
“Ấy thế sao anh lại thấy là mình luôn đặc biệt tốt,
đặc biệt quan tâm và đặc biệt dịu dàng với em nhỉ?”.
“Anh bớt khoác lác đi được không, ai thèm xem phim
Quỳnh Dao với anh chứ?”.
“Không phải có em đấy sao?”.
“Vớ vẩn, xem trong mơ nhá”. Gia Hảo mỉm cười định nói
thêm điều gì nhưng nhìn thấy Chu Tân Di đi về phía mình vội nói: “Thôi không
nói chuyện với anh nữa. Em lại có việc rồi”.
Mọi người chào đạo diễn Chu Tân Di: “Chào anh, anh đến
rồi ạ”.
“Chào đạo diễn, sao đạo diễn lại có thời gian rảnh đến
đây thế?” Cậu Trương cầm một cốc trà sữa đưa cho đạo diễn: “Fan hâm mộ của chị
Hảo mời mọi người đấy ạ... bọn em đang hưởng lộc của chị ấy đấy. Tiếc là anh
đến muộn quá nên bánh kem ăn hết rồi”.
Đạo diễn Di cầm lấy cốc trà sữa, nhìn cô thật lâu rồi
quay sang cậu Trương nói rất hoà nhã: “Tôi tới thăm các cậu mà, tập cuối cùng
đã quay hình xong rồi đúng không?”.
“Dạ xong rồi ạ. Nói chung là thấy vẫn lưu luyến lắm”.
“Chuyện thường ấy mà, đời này làm gì có bữa tiệc nào
ăn mãi không tàn đâu. Chương trình này dừng thì có chương trình khác phát sóng
tiếp theo, con người ai chẳng muốn vươn lên. Cậu trẻ thế này tương lai còn rộng
mở lắm”.
Cậu Trương xem chừng có vẻ xúc động trước lời nói động
viên của sếp: “Cám ơn đạo diễn, em sẽ cố gắng hơn nữa”.
Đạo diễn Di vỗ vỗ vai cậu để đuổi khéo cậu ra chỗ
khác. Xong xuôi đạo diễn quay ra nhìn Gia Hảo: “Hảo à, họp xong đừng về vội
nhé. Anh đã trao đổi với Trưởng ban bọn em rồi, mọi người làm việc với nhau lâu
nay cũng là có duyên với nhau nên trước khi kết thúc nên đi ăn một bữa vui vẻ”.
Nghe nói là hoạt động tập thể nên cô gật đầu: “Dạ vâng
ạ!”.
Đạo diễn Di uống một ngụm trà sữa cười hỏi: “Ai tặng
đấy? Cũng có lòng đấy nhỉ?”.
Cô không biết nói làm sao, đành cười trừ đổi chủ đề:
“Đạo diễn Di, anh có biết em được điều đến ban nào không?”.
“Sao thế? Nóng lòng muốn biết à?” Đạo diễn nở nụ cười
rất nhiều hàm ý: “Em yên tâm, em là người nổi tiếng của Đài, nghiệp vụ vững,
hình ảnh lại trong sạch, chắc chắn sẽ được chuyển sang chương trình tốt hơn”.
Gia Hảo biết đạo diễn đang hiểu nhầm, nhưng lại không
tiện nói thẳng, đành phải nhịn: “Đạo diễn Di quá khen rồi. Em chỉ là một người
dẫn chương trình bình thường, không chuyên nghiệp gì cả. Em biết là anh đã quan
tâm giúp đỡ em rất nhiều. Em rất cám ơn sự quan tâm của anh”.
“Anh và em cần gì phải những lời khách sáo ấy”.
Cô cắn răng nói: “Anh Di à, tối nay ăn liên hoan xong