
a họ. Bảo Lam nghi ngờ,
nếu năm đó tai nạn không xảy ra, nói không chừng Lâm Thần cũng sẽ nghĩ cách để
loại bỏ bố cô. Liệu mấy năm trước khi xảy ra tai nạn, ông có đang âm thầm lên
kế hoạch mưu sát bố cô không?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Bảo Lam khiến sống lưng
cô ớn lạnh.
Nếu đó là mưu sát thì chẳng phải người chấp hành chính
là Ân Tá, người mà cô yêu nhất sao? Không, không, không! Không phải đâu! Bảo
Lam lắc đầu, ra sức phủ nhận suy đoán này. Không đâu! Ở cùng nhau lâu như vậy
rồi, nhân phẩm của Ân Tá tuyệt đối đáng tin tưởng. Thấy sắc mặt Bảo Lam tái
xanh, Âu Dương Tú biết chắc chắn con gái mình lại đang nhớ tới vụ tai nạn khiến
cô phải mất bố, càng thêm đau lòng, thế là bà nói với Lâm Thần:
- A Thần, chuyện của chúng ta tạm thời không nhắc tới.
Anh nói với bọn trẻ chuyện đó trước đi.
Nói xong, bà nhìn Bảo Lam, muốn nắm tay con gái, nhưng
lại không dám. Vẫn có những lời bà không thể nói ra khỏi miệng.
- Ừm, cũng được. – Lâm Thần gật đầu, uống một ngụm
trà, lấy giọng rồi cất tiếng. – Ân Tá, Bảo Lam, bây giờ hai con đang yêu nhau
phải không?
- Đúng. – Ân Tá nắm tay Bảo Lam, hai người nắm chặt
tay nhau, chứng tỏ lòng quyết tâm của họ. Lâm Thần gật đầu, hiểu tâm lý của con
trai. Thích con người ta là việc tốt, ông chưa bao giờ thấy con trai đưa người
con gái nào về nhà ăn cơm, lại nghe Bích Kỳ nói anh trai mình mắc bệnh đồng
tính, ông rất hoảng sợ. Ân Tá yêu Bảo Lam, vốn dĩ ông cũng yên tâm trong lòng,
nhưng… nhưng họ rất có thể là anh em của nhau!
Lâm Thần thở dài, đúng là oan nghiệt do ông tạo ra mà.
- Các con mau chóng đi làm xét nghiệm ADN để xác minh
huyết thống, nếu không phải anh em, bố không phản đối hai con yêu nhau. – Ông
tỏ thái độ. Bảo Lam như vừa từ trên trời rơi xuống, một lúc quay nhìn Lâm Thần,
một lúc lại quay nhìn Ân Tá:
- Ân Tá, tại sao lại phải xét nghiệm ADN? – Chuyện mẹ
cô có tư tình với bố của Ân Tá, rồi ông lại giục hai người đi xét nghiệm… Những
chuyện này liên hệ lại khiến cô cũng âm thầm đoán được cái gì đó, nhưng cô vẫn
cố níu giữ tia hy vọng cuối cùng, muốn nghe đáp án từ chính miệng Ân Tá.
Nhưng thật tàn nhẫn, Ân Tá lại gật đầu:
- … Bảo Lam, chúng ta… chúng ta có thể là anh em.
Đúng là một bộ phim rẻ tiền…
Đây rõ ràng là một bộ phim rẻ tiền!
Bảo Lam thẫn thờ như hóa đá, khuôn mặt càng trở nên
nhợt nhạt như một tờ giấy, một hồi lâu sau, cô mới run rẩy nhắc lại:
- Anh, anh nói cái gì?
Cho dù không nhẫn tâm nhưng trong lòng Ân Tá biết rõ
sớm muộn cũng sẽ tới lúc này, bởi vậy anh cắn răng nói thêm lần nữa. Lần này cô
nghe rất rõ, từng câu từng chữ. Thời gian quay ngược lại, giây phút đó cô nhớ
lại lần đầu tiên gặp anh trong tiệm tạp hóa, một ngày mùa xuân lạnh lẽo và xấu
trời. Từ sau buổi chiều gặp anh, cô mất đi người yêu đầu tiên. Sự xuất hiện của
anh luôn kéo theo nhiều cái mất của cô.
Hồi lâu sau, cô nghe thấy mình gọi khẽ:
- Anh? – Giọng nói của cô nghe như một hạt cát đang cố
ngoi lên khỏi đống cát lớn, khàn khàn, thô ráp và đau đớn.
Cô không cam tâm, đúng, cô không cam tâm.
Sao anh có thể là anh trai của cô được? Sao anh có thể
là anh trai của cô được? Những tình tiết của một bộ phim rẻ tiền sao lại có thể
xảy ra đối với cô? Cô đang định nói với Ân Tá về những bức ảnh khỏa thân, ai
ngờ một đòn đau đớn hơn lại giáng xuống. Bảo Lam thấy ngực mình đau xé, dường
như những dòng thuốc độc đang chảy vào trong tim, thấm vào từng thớ thịt rồi
lan ra khắp cơ thể. Cô quay đầu lại nhìn mẹ, sắc mặt mẹ cũng tái nhợt, hơi thở
gấp gáp, định mở miệng nói gì đó rồi lại không nói.
Âu Dương Tú muốn khuyên con gái không cần quá lo lắng,
“anh em ruột” chỉ là suy đoán của bà và Lâm Thần, nhiều năm trước họ đã muốn
đưa Bảo Lam đi xét nghiệm, nhưng nghĩ lại, trái tim của trẻ con vô cùng yếu ớt
và nhạy cảm, việc gì cần phải làm rõ việc này, bởi việc này có thể tạo thành
một ám ảnh lớn trong cuộc đời con.
Thế là chuyện này đành phải gác lại, cho tới ngày hôm
nay thì không thể né tránh được nữa. Âu Dương Tú và Lâm Thần hiểu rõ tỷ lệ Ân
Tá và Bảo Lam là anh em cùng cha khác mẹ lên tới trên 80%, bà không thể để con
gái mình đi vào con đường không có đường lùi, bởi vậy bà mới muối mặt tới gặp
Ân Tá, hy vọng anh chịu rời xa Bảo Lam.
Ánh mắt của ba người đều đổ dồn lên Bảo Lam.
- Con…
Lòng cô rối như tơ vò, chỉ nói vội một câu “xin lỗi”
rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thẫn thờ đi ra ngoài, cô bước hụt chân
rồi ngã xuống khỏi cầu thang, một cô gái đang đi gần đó vội vàng đỡ cô, luôn
miệng nói:
- Cẩn thận, cẩn thận!
- Cảm ơn.
Bảo Lam xua tay rồi lại chạy vào nhà vệ sinh, đi được
hai bước, bỗng nhớ ra cái gì đó, quay lại nhìn cô gái vừa mới đỡ mình. Bích Kỳ?
Sao cô ấy lại ở đây?
Bích Kỳ cũng đang cảm thấy cô gái này thật quen mắt.
Cô gái trước mặt có đôi mắt long lanh ướt, làn ra
trắng trẻo và mịn màng như quả vải đã được bóc vỏ, lông mày và sắc mặt cũng có
vẻ gì đó vô cùng quen thuộc, nhưng lại như chưa từng gặp mặt. Bích Kỳ vừa nhìn
thấy Bảo Lam đã vô cùng thích thú.
- Chị là… An Bảo Lam?
- Em từng nhìn thấy ảnh c