
, khi đó ánh mắt của con gái cũng tràn đầy sự ỷ lại. Khi đó
Bảo Lam là một đứa trẻ đáng thương, trong mắt cô bé, mẹ chính là bến bờ để cô
nương tựa, nhưng hôm nay, người mà Bảo Lam ỷ lại chính là Lâm Ân Tá, rõ ràng
giữa bà và con gái đã có một bức tường vô hình mà bà không biết phải vượt qua
như thế nào.
Thôi bỏ đi, con gái lớn rồi không cần mẹ nữa. Âu Dương
Tú dường như nghĩ thông tất cả, nâng chén trà của mình lên. Bà ngẩng đầu, bắt
gặp ánh mắt ấm áp của ông Lâm Thần ở đối diện. Âu Dương Tú khi còn trẻ rất xinh
đẹp, những người theo đuổi bà có thể xếp hàng dài từ cổng trường tới cổng nhà,
nhưng trong mắt bà chỉ có anh chàng Lâm Thần học trên khóa mà thôi, hai người
yêu nhau từ khi học lớp 10 cho tới khi tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp,
Lâm Thần được phân công tới một doanh nghiêp nhà nước ở phương Bắc làm việc,
hai người yêu nhau phải chia tay nhau trong tủi hờn, mãi tới mấy năm sau, khi
cả hai đã lập gia đình, họ lại gặp nhau trong thành phố này.
Những đứa con còn trẻ luôn cho rằng bố mẹ quá thực dụng và độc ác, nhưng chúng
không biết rằng sở dĩ họ trở thành những người cả ngày chỉ biết quan tâm tới
việc ăn, việc mặc là vì trong nhà họ trên có bố mẹ già, dưới có các con nhỏ. Để
có đủ tiền lo lắng cho con cái, từ khi con ra đời họ đã phải tìm đủ mọi công
việc để kiếm sống, ngày trước đã học piano tới cấp 10, nhưng Âu Dương Tú không
bao giờ còn động tới cây đàn nữa, bà sống không phải vì mình, bà chỉ như một
con quay quên mất bản thân, quay cuồng giữa dòng đời trôi nổi.
Con gái cuối cùng cũng lớn, cô bé nhỏ cả ngày chỉ biết
quấn lấy mẹ ngày xưa giờ đã trở thành bạn gái của người khác. Tới lúc đã có thể
nghỉ ngơi thì Âu Dương Tú hoảng hốt nhận ra mình đã già, mái tóc đã ngả màu,
đứa trẻ mà bà tình cờ gặp dưới nhà đã gọi bà là “bà”.
Cô nữ sinh nhỏ bé được mọi người chiều chuộng ngày xưa
giờ đã thành bà. Bà thở dài, số phận thật tàn nhẫn và vô thường. Tàn nhẫn hơn
là, chớp mắt 20 năm đã qua đi, ánh mắt của Lâm Thần sao vẫn nồng nàn như thế? Dường
như 20 năm chỉ là một con số không có thực, chỉ cần một cơn gió thổi qua là đã
tan ra như một đám mây, không để lại bất cứ dấu vết gì trong trái tim ông.
Lâm Thần là một người đàn ông chung tình hiếm có, cũng
là một người đàn ông tàn nhẫn hiếm có. Từ khi học cấp ba, ông có thể chỉ yêu
một người, mười mấy năm sau vẫn như thế; nhưng ông có thể vì làm vừa lòng người
khác, tùy tiện lấy một người phụ nữ khác để sinh ra ba anh em Ân Tá, làm người
nối dõi tông đường.
Tình yêu và gia đình, ông phân biệt rất rạch ròi.
Đoạn mở đầu kinh điển trong tác phẩm “Người tình” của
Duras được coi là miêu tả lại tình yêu giữa Duras và người yêu của bà là
Andrew. Andrew nói với Duras khi đó đã già:
- Khi em còn trẻ, mọi người đều khen em đẹp, bây giờ
anh tới đây để nói với em, so sánh với sắc đẹp của em khi đó, anh yêu dung nhan
tuổi già của em lúc này hơn.
Tình yêu sâu sắc mà ông dành cho bà đọng lại chỉ trong
một câu nói ngắn ngủi. Cho dù là khi hồng nhan hay lúc đầu đã bạc, trong lòng
Lâm Thần, Âu Dương Tú vẫn là người phụ nữ đẹp nhất. Ngày trước Ân Tá, A Triệt
và Bích Kỳ vẫn còn nhỏ, ông không muốn ba đứa con của mình không có cha, nay
con cái đều đã trưởng thành, Lâm Thần quyết định phải sống vì mình một lần, ly
hôn với người vợ hiện tại và kết hôn với Âu Dương Tú, người tình mà mình thương
yêu bấy lâu nay.
- Bởi vậy, Ân Tá, Bảo Lam, chỉ cần hai con gật đầu, bố
mẹ sẽ kết hôn. – Lâm Thần nói, nhìn vào ánh mắt trong sáng của Bảo Lam. Bảo Lam
tránh ánh mắt ông, chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Kết hôn? Vậy còn người vợ hiện tại của ông thì sao?
Ông coi bà chỉ như một vị khách ở trọ, lúc thích thì mời tới, không thích thì
đuổi đi sao? Bảo Lam lạnh lùng nhìn người đàn ông luôn miệng nói là sẽ lấy mẹ
mình, chỉ cảm thấy đằng sau cái mặt nạ si tình của ông là một sự bạc bẽo đến
lạnh lùng. Có lẽ Ân Tá cũng không vui trước ý định này của bố mình, khi nghe
tới câu “Chỉ cần hai con gật đầu, bố mẹ sẽ kết hôn”, anh nhếch mép cười, có
điều vì là con nên anh không tiện phản đối ra mặt, chỉ thấp giọng hỏi lại:
- Nếu con không đồng ý thì sao? Chẳng phải hai người
vẫn lén lút qua lại với nhau 20 năm nay đó sao? Bây giờ mới nói những chuyện
này, có phải là giả dối quá không?
- Giả dối? – Lâm Thần sa sầm nét mặt. – Con nói bố giả
dối? Ân Tá, ít nhất bố cũng là bố của con! Con… – Ông đập tay xuống bàn.
- Được rồi, được rồi. – Âu Dương Tú vội vàng ngăn ông
lại. – A Thần, đừng có nổi giận, gan của anh không tốt. Ân Tá này. Bố cậu hơi
nóng tính, việc này chúng tôi cũng không vội, cứ từ từ bàn bạc.
- Còn từ từ bàn bạc? – Lâm Thầm trừng mắt, đánh mất
hết vẻ nho nhã lịch sự của mình. – Còn phải chờ bao lâu? 20 năm trước chúng ta
đã phải ở bên nhau rồi mới đúng, khi đó nếu không phải chúng ta đều đã kết hôn
rồi… Haizz, thực ra khi chồng em chết, chúng ta đã có thể ở với nhau, Tú, em
đừng có do dự nữa, không thành được việc gì đâu.
Khi ông nói câu cuối cùng, rõ ràng ý nói rằng bố Bảo
Lam là một viên đá ngáng đường trong chuyện tình yêu củ