Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323811

Bình chọn: 7.00/10/381 lượt.

Trình Phi Viễn bước vào nhà cô. Giựt giựt khóe miệng, Tôn Đào Phi than thở ở

trong lòng, ba, ba không cần không thể chờ đợi như thế chứ!

Trình Phi Viễn cười

nhìn cô một cái, cũng ôn hòa khiêm tốn, trịnh trọng gật đầu. Cúi đầu khinh thường

bĩu môi, người đàn ông này đối diện công việc thật sự là hạng nhất.

Trong bữa tiệc, người

đàn ông đã từng đi lính và người đàn ông đang làm lính nói chuyện rất hợp nhau,

phòng khách vang vọng thật lâu đều là lời nói hùng hồn kích tình bắn ra bốn

phía của một già một trẻ hai chí thú hợp nhau.

Thái hậu nhà cô càng

luôn mỉm cười phục vụ ở một bên, thỉnh thoảng rót chút ít rượu cho hai vị nam

sĩ. Đây cũng là chỗ Tôn Đào Phi vẫn bội phục Thái hậu nhà cô. Ở trước mặt người

ngoài ba cô tuyệt đối là hoàng đế được nâng thật cao trên trời. m thầm, đó là đầy

tớ tuyệt tuyệt đối đối, hơn nữa còn vô cùng cam tâm tình nguyện. Chỉ bằng vào

điểm này, Thái hậu nhà cô ở trong cảm nhận của cô vẫn chiếm cứ lấy vị trí thần

tượng thật sâu không gì phá nổi.

Này không, đằng trước,

Trình Phi Viễn vừa rời đi nhà cô, tiếp sau Thái hậu nhà cô liền tựa như lão phật

gia tựa vào trên ghế quý phi dành riêng cho bà. Đồng chí Tô Ái Quốc lập tức thức

thời đi đấm lưng cho Thái hậu, vừa đấm vừa hỏi một câu buồn nôn làm cho người

ta chua rụng rời, “Bà xã, hôm nay cực khổ, như thế nào, thoải mái hay không?”

Cho dù là từ nhỏ đến lớn

gặp qua vô số lần ba mẹ cô ba ngày hai bữa trình diễn một màn buồn nôn, Tôn Đào

Phi vẫn không ngừng được run bả vai.

Một giây kế tiếp, Thái

hậu mở ra đôi mắt đẹp hẹp dài có hồn của bà, sắc bén càn quét về phía cô.

“Mẹ, mẹ cực khổ!” Tôn

Đào Phi lập tức chân chó nịnh nọt nói.

Ánh mắt Thái hậu hơi

bình thản chuyển tầm mắt đi, “Mẹ, mẹ nói chủ nhật đến Trình gia con nên tặng

quà gì.” Nịnh hót xong, Tôn Đào Phi nói về việc chính lớn nhất đối với cô hiện

nay.

“Mang một chén mì kéo

ba làm đi, bảo đảm thủ trưởng hài lòng!” Đồng chí Tôn Ái Quốc lập tức vui vẻ tiếp

lời.

Thái hậu nhà cô trầm

ngâm một hồi lâu, vỗ vỗ mu bàn tay của ông xã, “Tặng nghiên mực lần trước anh

mua được trong hội đấu giá đi, không phải anh nói cấp trên của anh thích viết

chữ bằng bút lông sao?”

Tôn Đào Phi âm thầm chắc

lưỡi hít hà, lần này ba mẹ cô thật đúng là ra giá lớn, không tiếc cống hiến ra

một món trong hai món nghe nói là đồ cổ từ Thanh triều đã dùng giá cao mua được

trong một lần duy nhất tham gia đấu giá từ thiện. Thủ trưởng này, rốt cuộc là vị

quan thế nào, Tôn Đào Phi không nhịn được suy nghĩ ở trong lòng.

Rất nhanh, đồng chí Tôn

Ái Quốc giải thích cho cô. Nghe ba cô thao thao bất tuyệt kể lại rồi, Tôn Đào

Phi có chút ngu, không ngờ ba cô lại biết một nhân vật thế, không ngờ Trình Phi

Viễn là đích tôc của Trình gia nổi danh vọng tộc ở thành A.

Sáng sớm chủ nhật, Tôn

Đào Phi bị Thái hậu nhà cô thay đổi hoàn toàn từ trong ra ngoài. Đợi đến lúc

Trình Phi Viễn tới, Tôn Đào Phi cơ hồ là chạy trối chết lôi kéo Trình Phi Viễn

rời đi khỏi nhà.

“Em thật giống như rất

sợ mẹ em!” Trình Phi Viễn khó được chủ động mở miệng.

Tôn Đào Phi rất thành

thực gật đầu, quay đầu nghiêm trang nói với Trình Phi Viễn, “Về sau, anh sẽ hiểu.”

Nói xong, liền rước lấy cái nhìn ý nghĩa sâu xa của Trình Phi Viễn. Tôn Đào Phi

không mấy để ý quay đầu, tầm mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, hôn sự của họ nếu

như hôm nay không có vấn đề gì, cơ hồ là chuyện chắc chắn, cần gì tình cảm.

Xe dừng ở trước một biệt

thự lớn ba tầng trong một đại viện quân khu ở thành A. Đứng trong một vườn hoa

đủ loại hoa tươi màu sắc rực rỡ nở rộ, Tôn Đào Phi hít một hơi thật sâu, đi bước

nhỏ khéo léo theo ở sau lưng Trình Phi Viễn.

“Không cần quá khẩn

trương!” Trình Phi Viễn trước mặt chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, dường như hòa

ái dễ gần an ủi cô một câu, khiến cho Tôn Đào Phi có chút thụ sủng nhược kinh,

phải biết đây chính là lần đầu tiên từ khi Trình Phi Viễn và cô quen biết tới

nay.

Kéo ra cổng bằng kim loại

điêu khắc chạm trổ, đầu tiên rọi vào mắt Tôn Đào Phi chính là thảm Ba Tư màu đỏ

thật dài quanh co mà lên theo cầu thang gỗ đỏ rộng rãi.

Nghiêng đầu, đã nhìn thấy

trên ghế thấp bằng gỗ đỏ xa hoa đột nhiên có sáu người ưu nhã vô cùng nghiêm chỉnh

ngồi đợi.

“Xin chào mọi người!” Bởi

vì không biết ai là ai, cho nên Tôn Đào Phi mỉm cười chào hỏi. Nhìn những người

xuất hiện trong thời kỳ thiếu niên, thanh niên của cô và hiện tại liên tục xuất

hiện trong TV tề tụ một chỗ.

Tôn Đào Phi vẻ mặt tươi

cười thầm nghĩ, cái này chẳng lẽ là cái gọi nhà giàu có, khí thế như cầu vồng.

Nhìn khuôn mặt vẫn căng thẳng của sáu vị, Tôn Đào Phi chợt cười khẽ một tiếng.

Nhất thời sáu tầm mắt đồng

loạt không hẹn mà cùng quét tới đây lần nữa. Tôn Đào Phi nhìn trời thề với

chúa, cô tuyệt đối không có một tia ý tưởng không kính trọng. Đây là một tật xấu

quái dị từ nhỏ đến lớn của cô, đó chính là trường hợp càng nghiêm túc càng khẩn

trương, cô lại càng dễ dàng cười. Một lần nghiêm trọng nhất là ở trên đài khi

sinh viên đại học đón người mới, Tôn Đào Phi được chọn là sinh viên đại biểu đọc

diễn văn. Kết quả, Tô


80s toys - Atari. I still have