
ts, à không, cách lớp quần áo.
Hắn đang ôm nàng thật chặt trong tay còn nàng thì............"Tim ơi xin mày đừng đập nữa, tao sắp đột quỵ vì mày rồi".
Tua lại vài giây
trước: tà áo nàng bị một cành đào quấn lấy làm nàng giật mình bước hụt
một bước và thế là thân thể rơi tự do trong không trung với gia tốc
9.8m/s2. Hắn đang đuổi phía sau thì thấy nàng bị ngã xuống, hắn cố gắng
lao lên phía trước đỡ lấy cánh tay của nàng rồi kéo nàng vào sát trong
lồng ngực. Kết quả là cảnh tượng lãng mạn như trong phim.
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi thật lâu. Đến khi nàng cảm thấy toàn thân như sắp bốc hỏa mới vội vàng dùng tay đẩy hắn ra.
- Nương tử, nàng không sao chứ?
- .....
Thấy nàng không nói gì hắn lại càng thấy lo lắng hơn. Không lẽ vừa rồi hắn không đỡ kịp thời làm nàng bị thương chỗ nào đó.
- Nàng bị thương ở đâu, để ta xem thử.
- Chàng ngốc, ta không sao. Chỉ là......chàng đã đuổi kịp được ta rồi.........
Nhờ được nàng nhắc nhở khéo hắn mới nhớ mục đích của mình. Hắn đã đuổi kịp nàng, vậy có nghĩa là....
- Nàng đồng ý gả cho ta rồi chứ.
Nàng khôngdám nhìn thẳng hắn vì khuôn mặt lúc này của nàng đang đỏ ửng lên
vì ngại ngùng. Hắn biết nàng đã đồng ý nên nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen tuyền mềm mại.
- Nương tử, cuối cùng vi phu cũng cưới được nàng rồi.
.........................................................
Cuối cùng sau hơn một canh giờ hai người đã đi tới một trấn buôn bán nhỏ. Ở
đây tuy không náo nhiệt bằng kinh thành nhưng cũng có đủ vật dụng cho
một hôn lễ. Nàng hỏi thăm một người dân trong trấn mới đến tiệm bán hỷ
phục. Vừa thấy nàng và hắn đứng ngoài cửa tiệm ông chủ đã vội vã ra chào hàng.
- Hai vị khách quan mau mời vào, hôm nay cửa tiệm của ta có mấy bộ trang phục mới để ta lấy cho hai người xem.
Ông chủ tiệm hồ hởi lấy ra hai bộ hỷ phục cho tân lang và tân nương đặt vào tay nàng.
- Vị cô nương này người xem, đây là loại vải được nhập từ kinh thành vừa
mềm lại vừa sang trọng nữa, rất hợp với khí chất của cô. Cô mau vào thử
đi.
Nàng vẫn im lặng cầm bộ đồ trong tay không nói gì. Dáng người
của Tiểu Thanh và Tiểu Yến chắc cũng vừa tầm của nàng, nếu lựa chọn theo kích cỡ của nàng chắc chắn sẽ vừa.
Nàng theo chỉ dẫn của ông chủ
đến phòng thay đồ, bộ đồ khoác trên người nàng vừa như in giống như may
theo đúng số của nàng vậy. Nàng có một cảm giác thật lạ, tuy đây không
phải lần đầu tiên nàng mặc trên người hỷ phục nhưng lần này lại khác.
Ước gì người làm tân nương trong bộ trang phục này là nàng, còn hắn sẽ là
tân lang. Hắn sẽ nhẹ nhàng dắt tay nàng lên kiệu, cùng nàng làm lễ bái
đường, cùng vào động phòng, hai người sẽ mãi mãi bên nhau không có gì có thể ngăn cách.
Nhưng chính nàng biết rằng mị dược trong người
nàng cũng sắp phát tác, thời gian dành cho nàng không còn nhiều nữa rồi. Nghĩ vậy nàng lại không cầm được cho nước mắt thồi rơi.
- Nương tử.....
Tiếng gọi của hắn khiến nàng giật mình bước ra ngoài. Ngay trước mặt nàng là
hắn, hắn đang trong bộ hỷ phục màu đỏ rực rỡ nhìn về phía nàng.
Hắn căng thẳng vài giây khi chứng kiến thân ảnh của nàng trong bộ hỷ phục
đỏ rực rỡ. Hắn thầm mỉm cười vì nàng sắp trở thành tân nương của hắn, là nương tử của hắn, chỉ cần sau khi phá xong Sát Huyết Hồn trận hắn sẽ
lập tức cùng nàng thành thân, đây là điều hắn đã mong ước từ bấy lâu.
Hai người cứ mãi nhìn nhau không nói tiếng nào cho đến khi ông chủ tiệm lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
- Bộ hỷ phục này quả thật là phù hợp với hai vị, ta nói thật cô nương và
công tử đây quả thật là một cặp trời sinh. Nếu hai người chọn bộ này ta
sẽ giảm giá cho.
Hắn và nàng đẹp đôi đương nhiên nàng biết từ lâu
rồi, đâu cần lão phải khen. Nàng biết đây chỉ là thủ đoạn bán hàng của
lão mà thôi. Ở thời hiện đại nàng đã chứng kiến bao nhiêu thủ đoạn trên
thương trường lẽ nào lại không biết chứ. Nhưng quả thật bộ hỷ phục này
rất hợp với nàng, chắc cũng hợp với Tiểu Yến và Tiểu Thanh. Nếu mua hai
bộ cùng một lúc thì phải tìm cách để lão giảm giá cho mới được.
-
Thiên Kỳ – nàng quay sang khoác tay hắn – ta thấy bộ y phục này cũng
không phải loại tốt lắm, vậy mà ông chủ lại nói vải nhập từ kinh thành.
Ta đã nói rồi để cha gửi người trực tiếp lên kinh thành mua có phải tốt
hơn không.
Hắn hiểu ngay được ý tứ của nàng nên cũng ra sức phối hợp.
- Nương tử, nếu nàng không thích thì bữa khác ta sai người đến tận kinh
thành mua vải về cho nàng chọn, nàng có chịu không. Thế nàng muốn mua
mấy bộ nào?
- Thiếp muốn mua 2 bộ, nhưng phải là nhất phẩm kinh thành thiếp mới chịu cơ.
Thấy hai người nói chuyện qua lại ông chủ tiệm thầm nghĩ đây chắc chắn không phải người bình thường, nếu đắc tội với họ thì sau này cửa tiệm sẽ mang tiếng xấu mất. Dù giá nào cũng phải bán hàng bằng được cho họ.
- Ấy, hai vị khách quan. Đây đúng là vải do kinh thành chuyển đến, hai người hãy xem cho kỹ a.
Nàng làm bộ xem xét kỹ lại lần nữa, khuôn mặt tỏ ý không hài lòng.
- Đây chắc chắn không phải vải của kinh thành, ông định lừa ta sao. Từ
nhỏ đến lớn cha đều mua vải từ kinh thành về may đồ c