
iệm vẫn chưa kịp hoàn hồn, năm lượng bạc là thật sao, chỉ sợ bức
tranh này sau khi rao bán giá không dưới ngàn lạng bạc, vậy mà vị khách
quan này bán với giá 5 lạng bạc. Hôm nay thần may mắn gõ cửa thật rồi.
Ông ta nhanh chóng đặt vào tay hắn 5 lạng bạc kèm lời cảm ơn rối rít. Mục
đích hắn đã đạt được thì không có lý do gì lưu lại, nhưng khi hắn chưa
kịp rời khỏi thì có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bước vào cửa
tiệm là một nữ nhân mặc áo xanh, khuôn mặt sắc sảo, ăn mặc sang trọng.
Nữ nhân vừa xuất hiện đã dồn sự chú ý trên người hắn, sau đó ánh mắt di
chuyển sang bức họa mới được họa kia.
- Ông chủ, kia là bức họa mới ở cửa hàng của ông sao, bao nhiêu tiền?
Ông chủ nhận ra được người vừa bước vào, đó là đại tiểu thư của tri huyện
đại nhân– Lâm An Nhi, lòng thầm mừng cảm ơn thần may mắn đã phù hộ.
- Ai da, Lâm đại tiểu thư có ánh mắt thật tinh tường, đây là bức họa vừa
được vị công tử này họa cách đây ít phút. Giá một ngàn lượng bạc không
hơn không kém.
Ông chủ này thật biết cách làm ăn, nhưng nếu biết
bức tranh này là do đương kim hoàng thượng vẽ thì chắc chắn sẽ cắn lưỡi
tự sát, hận không bán với giá cao gấp trăm lần.
- Là do công tử đây họa sao, vậy ông chủ chuyển bức họa này đến Lâm gia hộ ta.
Lúc này Lâm An Nhi điệu bộ nhẹ nhàng bước đến cạnh hắn, mang hết tất cả những gì thế mạnh ra phô diễn.
- Ai da, công tử, chúng ta gặp nhau coi như là có duyên, chẳng hay có thể cho tiểu nữ biết cao danh quý tánh công tử được không?
Hắn không thèm liếc Lâm An Nhi lấy một cái, tăng cước bộ đi ra khỏi cửa
tiệm. Hắn đến trước gian hàng bán trâm lúc nãy cầm lên thứ mình muốn
mua.
- Này, không mua thì đừng có động vào đó.
Hắn không chú ý được nhiều như thế, chỉ đưa 5 lạng bạc trong tay ra rồi cầm cây trâm đi mất.
- Nương tử, vi phu trở về rồi.
Nàng kiên nhẫn chờ đợi hắn một canh giờ, đơn giản vì nàng hoàn toàn tin
tưởng hắn có khả năng làm được. Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc khi hắn cầm
cây trâm trên tay hướng về phía nàng khiến tâm nàng rung động.
- Nương tử, để vi phu cài cây trâm lên đầu cho nàng nhé.
Đây là món quà đầu tiên hắn tặng nàng, là dùng tiền do chính hắn làm ra, đương nhiên nàng phải hết sức trân trọng.
- Thiên Kỳ, ta cài trâm có đẹp không?
Nàng nở nụ cười hạnh phúc rạng ngời, nụ cười vô ưu vô phiền không vướng bận
chuyện ngày mai. Nhưng lúc này nàng nhận ra có cái gì đó bất thường.
- Không đúng, Thiên Kỳ, vì sao trên người chàng có mùi son phấn phụ nữ?
Nàng tăng lực đạo cầm cổ tay hắn, tỏ ra vẻ nghi ngờ. Nhưng chính bộ dạng này của nàng cơ hồ gieo một tia vui sướng trong tim hắn.
- Nương tử, nàng đang ghen?
- Không cần biết, nói đi, có phải chàng đi trêu hoa ghẹo nguyệt lúc không có mặt ta đúng không?
Hắn còn chưa kịp phản bác thì rắc rối đã tìm đến nơi. Lâm An Nhi vừa rồi
không cam lòng trước biểu tình của hắn, từ trước đến giờ nam nhân lẽo
đẽo theo sau đều không màng tới, thật không ngờ hôm nay nam nhân này lại dám ngang nhiên không chút mảy may chú ý đến mình. Đến nơi còn thấy một cảnh tượng tình chàng ý thiếp khiến Lâm An Nhi càng thêm tức giận.
- Công tử, chàng là vì nữ nhân này mà không chú ý đến ta sao? ta có điểm nào không bằng nữ nhân này chứ?
Nàng hít một hơi sâu, vẻ mặt bình tĩnh, nở một nụ cười thật tươi đầy vẻ thân thiện. Điều kinh khủng hơn là tất cả những điều này đều dành cho hắn,
hơn ai hết hắn hiểu rằng sắp đây sẽ có biến động. Biểu tình của nàng
giống như sự tĩnh lặng đáng sợ trước khi đại hồng thủy xảy ra vậy.
- Thiên Kỳ à, cô nương ấy là ai vậy, giới thiệu cho ta có được không.
Hồi chuông cảnh báo liên tục vang lên, hắn không biết gì hết, hắn vô tội.
- Nương tử, ta không biết cô nương ta là ai hết.
- Công tử, ta và chàng vừa cùng thưởng thức bức họa đẹp kia sao chàng lại lỡ nói rằng không biết ta là ai, cô nương đứng bên cạnh chàng là ai
vậy?
Vừa nói Lâm An Nhi tiến sát về phía hắn, bàn tay vuốt nhẹ cánh tay hắn.
"Dám hỏi ta là ai, dám giương oai diễu võ trước mặt ta sao". Nàng thầm chửi
rủa trong lòng, đặc biệt là hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà cô ta.
Điều cô ta làm đã phạm vào tối kỵ của hắn, từ trước đến giờ hắn không ho
phép bất kỳ nữ nhân nào chạm vào nếu không có sự cho phép ngoại trừ một
người là nàng. Cánh tay vừa chạm vào hắn ngay lập tức bị bẻ cong ra đằng sau. Không còn vẻ ôn nhu hiền lành như trước, bây giờ hắn hiện rõ
nguyên hình một kẻ lãnh huyết vô tình, ánh mắt toát ra hàn khí khiến
người ta không rét mà run.
Hành động của hắn làm Lâm Vũ Nhi đau đớn, kêu lên một tiếng cầu tình.
- Á, sao chàng lại bẻ tay ta như vậy, ta rất đau.
Lời nói của cô ta không hề có chút giá trị, hắn vẫn giữ lực đạo như cũ, thanh âm vang lên không có độ ấm.
- Im lặng! Từ trước đến giờ kẻ tự tiện động đến ta đều phải chết. Nhưng
vì hôm nay là đại hỷ của Trương Phi và Triệu Tấn nên ta không muốn đại
khai sát giới. Đi!
Hắn hất mạnh Lâm An Nhi một cái khiến cô ta lảo đảo lùi về đằng sau vài bước, may mà được nha hoàn đỡ được nếu không đã được một cú tiếp đất đẹp mắt.
Nàng âm thầm nuốt một ngụm khí lạnh khi nghĩ đến những lần trước