Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325080

Bình chọn: 8.00/10/508 lượt.

?”

“Trình Thiếu Thần, anh đi chết đi!” Cuối cùng Thẩm An Nhược cũng tìm được cơ hội đánh anh thật mạnh, trông anh tuy gầy nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, cuối cùng chính cô lại bị đau.

Trình Thiếu Thần cũng không tránh né, chỉ khẽ cười: “Em nhìn mình xem, mới trêu chọc vài câu đã quạu lên rồi, nói em trẻ con còn không thừa nhận, thẹn quá hóa giận hả?”

Thẩm An Nhược dừng tay, sống chết cắn chặt môi, trong bụng thấy không cam tâm , lại đá anh một cái: “Đồ xấu xa!”

Quảng trường rộng lớn ngày hè luôn có mấy cô cậu nhóc mang giỏ hoa hồng đi kì kèo chèo kéo mấy cặp nam nữ. Một cô bé đáng yêu mặt mày lanh lợi chạy đến chỗ Trình Thiếu Thần: “Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng chị gái xinh đẹp này đi.”

Trình Thiếu Thần rút mấy tờ tiền đưa cho cô bé.

Cô bé đặt giỏ hoa xuống, rút tiền trong túi ra đếm cả nửa ngày, cuối cùng quyết định đưa cả giỏ hoa cho Trình Thiếu Thần: “Tất cả chỗ hoa này đều là của anh, em đi đổi tiền lẻ trả lại anh.”

“Không cần đâu, em giúp anh một việc được không? Anh vô tình làm chị gái kia tức giận, em giúp anh dỗ chị ấy, làm cho chị ấy cười là được.”

Thẩm An Nhược không thèm nhìn anh, quay đầu bước đi.

“Chị ơi, hoa của chị này. Anh kia…”

Trình Thiếu Thần quay đầu lại nhanh tay lấy mấy bông hoa đặt vào tay Thẩm An Nhược: “Được rồi, em đã giận anh cả nửa tháng rồi, vẫn chưa hết giận à, con gái mà hay tức giận là nhanh già đấy.”

Thẩm An Nhược quay người cấu vào tay anh.

“Á… á…, em không già, em trông trẻ trung như một cô gái vị thành niên. Thẩm An Nhược, không ngờ em lại bạo lực vậy.” Trình Thiếu Thần đau quá, hít một hơi rồi nói tiếp: “Nhưng mà bình thường lúc nào em cũng kiềm chế, bây giờ phát điên cũng tốt, giúp cơ thể khỏe mạnh.”

Trình Thiếu Thần chỉ ở lại hai ngày, sáng hôm sau nữa không thấy bóng dáng anh, đến tối lại đột nhiên xuất hiện, đề nghị cô đưa anh đi xem khuôn viên trường học trước kia của cô, còn kiên quyết phải đi bằng xe buýt.

“Thiếu gia giàu có, phải chăng rất nhiều năm rồi anh chưa đi xe buýt?”

“Cũng không lâu lắm, năm tốt nghiệp đại học anh vẫn ngồi xe buýt mà.”

Hai người đi dạo trong khuôn viên trường gần một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian Trình Thiếu Thần im lặng không lên tiếng, không giống với bộ dạng lắm lời tối hôm trước của anh. Thẩm An Nhược thường có cảm giác, anh tựa như bầu trời mùa hạ, tâm tình bất định, thay đổi thất thường.

Hết chương 7 Thẩm An Nhược đi công tác về, Trình Thiếu Thần lại tới thành phố khác. Khi mệt mỏi anh không muốn nói chuyện, điện thoại cũng không liên lạc mỗi ngày, có gọi chỉ nói chuyện ứng phó vài câu rồi gác máy. Thẩm An Nhược chẳng hiểu nổi tính khí của anh, cũng không muốn tự mình mất mặt thêm nên trừ khi có việc, ngoài ra chẳng bao giờ chủ động gọi điện. Tính ra không chỉ là gặp mặt, đến một cuộc nói chuyện tử tế cũng đã từ lâu rồi. Thẩm An Nhược cảm thấy cuộc sống của mình hình như thiếu thiếu thứ gì đó, nghx đi nghĩ lại, hóa ra là đã lâu rồi không giận hờn Trình Thiếu Thần.

Lúc Trình Thiếu Thần trở về, vừa đến sân bay đã vội vã gọi điện nói tối đến đón cô đi ăn. Mấy ngày không gặp, nhìn anh đen hơn, hình như cũng gầy đi nhiều.

“Gần đây công việc của anh vất vả lắm à?” Cô không nhịn được mở lời hỏi anh. Anh trước giờ vốn rất giỏi, lúc câu cá còn có thể dễ dàng giải quyết công việc với những khách hàng khó tính.

“Anh có thể coi đây là sự quan tâm đặc biệt của em đối với anh không?”

“Em chỉ thấy kì lạ khi anh sụt cân thôi.”

“Bơi lội, tắm nắng, mùa này ở Hải Nam thời tiết rất tốt.”

“…” Thẩm An Nhược chẳng biết nói gì nên giả bộ ngó nghiêng xung quanh, từ trước đến giờ cô không mấy chú ý đến xe anh đi, giờ mới phát hiện ra: “Trình Thiếu Thần, anh có nhầm không đấy, anh lại đổi xe mới à, lại còn đi loại xe này nữa, anh có đạo đức nghề nghiệp không vậy?”

“Anh đổi việc mới, gần đây cùng bạn bè làm một số dự án, cũng sắp được 3 tháng rồi. Ủa, chẳng lẽ em không biết?”

“Anh có nói gì đâu?”

“Anh nhớ đã nói với em rồi.”

“Em nhớ là không có mà.” Thực ra Thẩm An Nhược cũng không chắc chắn lắm. Mặc dù chẳng phải quá quan trọng nhưng trường hợp này giữ vững lập trường là lực chọn tốt nhất. Cũng may Trình Thiếu Thần không tiếp tục tranh luận nữa.

Hai người đến dùng bữa ở một nhà hàng Ý, khung cảnh hết sức tao nhã. Thẩm An Nhược chỉ gọi cho mình một suất ăn trẻ em, còn đẩy phần mỳ sang cho Trình Thiếu Thần.

“Suất ăn này thường không được ngon lắm, hay em gọi một suất khác đi. Lần đầu tiên anh thấy một người lớn như em lại chọn phần ăn của trẻ em đấy. Còn nữa, từ khi nào em không ăn mỳ vậy?”

“Em đi ăn đồ Tây đều chọn suất ăn trẻ em. Nếu không biết cách kết hợp, chọn suất ăn trẻ em nếu có sai sót sẽ không bị chê cười, đây là một chị lúc mới vào công ty dạy em, sau này em cũng quen luôn, không sửa được. Chọn suất ăn trẻ em thì em mới ăn được hết, không để thừa lại quá nhiều, thể hiện em là người có giáo dục. Còn về mỳ Ý thì do em không biết dùng nĩa một cách đẹp mắt, nên tốt nhất là không ăn.”

Trình Thiếu Thần đang uống cà phê, nghe cô nói vậy thì bật cười, ho sặc sụa, thiếu chút nữa là cà phê đổ cả lên người. Anh cầm giấy ăn


Teya Salat